Tiên Giả

Chương 245: Cá cược với nhau (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta nói này, ngươi không có việc gì tìm gã xui xẻo như hắn làm gì? Cũng không sợ xui sao?

Nam tử thấp lùn thấy Viên Minh hết nhìn đông tới nhìn tây, gọi một tiếng, hỏi.

- À, nghe nói trong gia tộc bọn họ chế tạo hương mấy đời, tay nghề thật sự không tệ, ta muốn học chế tạo hương với hắn.

Viên Minh chỉ có thể nói theo.

- Tay nghề tốt có tác dụng cái rắm, ta chưa từng thấy người nào kém may mắn như hắn. Chưa tới mấy ngày đã thua sạch gia sản, hì hì, nghe nói lão bà của hắn cũng chạy theo người ta.

Nam tử thấp lùn bĩu môi khinh thường, cười giễu cợt nói.

- Huynh đài có chỗ không biết rồi. Thật ra hắn còn nợ ta không ít tiền, ta đây chẳng phải không có cách nào sao? Huynh đài có biết Ô Tang này bây giờ đang ở đâu không?

Viên Minh không để ý tới những lời đồn nhảm, hạ thấp giọng hỏi.

- Có trời mới biết hắn đi đâu trốn nợ. Tìm hắn đòi tiền à? Ta thấy chờ kiếp sau đi.

Nam tử thấp lùn trợn mắt khinh thường, nói xong lại xoay người nhìn vào chiếu bạc.

Viên Minh hỏi thăm mấy người, kết quả bọn họ đều hoàn toàn không biết gì cả, thậm chí gặp phải một người tính tình không tốt, trực tiếp bảo hắn cút đi.

Hắn bất giác thấy hơi đau đầu, nhưng không tính là không hề có thu hoạch gì, cũng coi như nhân cơ hội làm rõ tên của đối phương, mặt khác chứng minh tin tức do lão Tẩu Thuốc tìm hiểu được.

- Các vị...

Viên Minh nhíu mày im lặng suy nghĩ một lát, lấy từ trong tay áo ra một miếng ngâm tệ sáng lấp lánh, giơ lên thật cao.

Hắn hô một tiếng, âm thầm điều động pháp lực, dồn khí vào đan điền, rất có khả năng xuyên thấu.

Sòng bạc vốn đang ầm ĩ hỗn loạn, lập tức yên tĩnh trở lại.

Ánh mắt tất cả dân cờ bạc đều bị tiếng hô này của Viên Minh thu hút qua.

- Này, nói ngươi đấy, tên khốn kiếp, ngươi đang làm gì vậy?

Một lão già chịu trách nhiệm quản lý trong sòng bạc thấy thế mắng.

- Thật ngại quá, làm phiền mọi người một lát, ta muốn hỏi thăm mọi người về tin tức của một người. Ai có thể biết, ngân tệ trên tay ta sẽ là của người đó.

Viên Minh nhìn lão già áy náy cười, lắc ngân tệ trên tay, cao giọng nói.

Ánh mắt một đám dân cờ bạc lập tức sáng lên, trong mắt hiện lên vẻ tham lam, tất cả đều xúm lại.

- Ngươi muốn hỏi gì, ta biết, ta đều biết...

- Tìm ta hỏi, tìm ta hỏi đi...

- ...

Nhất thời, hơn nửa đám dân cờ bạc đều vây quanh.

Mấy người lúc trước trả lời cho có lệ và từ chối Viên Minh đều sửng sốt, con hăng hái chen trong đám đông.

Trong sòng bạc lại ầm ĩ, hỗn loạn không chịu nổi.

- Mọi người yên lặng một chút. Trước tiên ta hỏi đã, trong các ngươi có ai biết chủ xưởng chế tạo hương?

Viên Minh hỏi.

- Ô Tang kia à, ta biết...

- Ta cũng biết, ta và hắn rất thân...

Hầu hết mọi người đều giơ cánh tay lên.

- Các ngươi có ai biết tung tích của hắn không?

Viên Minh lại hỏi.

- Ta biết, ta biết, nhà hắn ở trong hẻm phía sau, ta có thể dẫn ngươi đi.

Có người kêu lên.

- Trong nhà đó đã sớm không còn ai rồi. Ta là hàng xóm của hắn, ta biết hắn còn một tòa nhà ở chỗ khác.

Một người khác lập tức phản bác.

- Đừng tin vào chuyện hoang đường của hắn, Ô Tang kia có nhà cái rắm ấy. Hắn đều thua sạch, bán mình vào trong quân doanh rồi.

Lúc này, một nam tử cường tráng với giọng rất lớn kêu lên.

Sau khi hô xong, hắn chen qua đám đông tới trước mặt Viên Minh.

- Ô Tang, thằng nhóc này thua sạch gia sản, sau khi lão bà chạy lại nợ một đống, đành phải bán mình vào trong quân doanh để trốn nợ. Ca ca ta là người hầu trong quân doanh, ta biết chuyện này.

Nam tử cường tráng vỗ ngực mình, nói đâu ra đấy.

Sau khi những người khác nghe hắn nói xong, cũng dừng lại.

Viên Minh nghe vậy, không khỏi nhíu mày, hỏi:

- Ngươi nói hắn ở trong quân doanh, ngươi có thể dẫn ta đi gặp hắn một lát không?

- Có thể thì có thể, tuy nhiên...

Nam tử cường tráng vừa do dự nói, vừa liếc mắt nhìn ngân tệ trong tay Viên Minh, lại nghiêng đầu về bên kia.

Ý rất rõ ràng, cần Viên Minh biểu thị thành ý.

Viên Minh cũng không nói nhiều, ngón tay chà một cái, ngân tệ trong tay từ một miếng biến thành hai.

- Chỉ cần ngươi có thể dẫn ta gặp được người, hai ngân tệ này đều cho ngươi.

Viên Minh cười nói.

- Bằng hữu đã nói vậy! Không thành vấn đề, ta sẽ dẫn ngươi đi.

Trên mặt nam tử cường tráng vui mừng như muốn nở hoa, lập tức đáp ứng.

Viên Minh liếc nhìn xung quanh, vẫn không nhìn thấy bóng dáng của lão Tẩu Thuốc, lại định đi theo người này xem thử.

Lấy thân phận của hắn bây giờ, dĩ nhiên không sợ bị lừa gạt, nên sợ là người lừa gạt hắn.

Nhưng ngay khi hắn muốn rời đi, từ phía sau bỗng nhiên vang lên một tiếng nói:

- Tiểu tử, nếu ngươi tin hắn, vậy coi như ngươi phải chịu khổ sở đấy.

Viên Minh sửng sốt, nam tử cường tráng kia càng giận tím mặt, quay đầu muốn xem thử là ai đang phá hỏng chuyện tốt của hắn.

Mà khi hắn đang tức giận nhìn sang, biểu cảm trên mặt đột nhiên cứng đờ, rất nhanh đã trở nên ngoan ngoãn hiền lành, rụt cổ lại, cơ thể bất giác cũng thấp đi vài phần.

Đơn giản là người nói chuyện, là một người trung niên mập mạp mặc áo choàng dài bằng gấm.

Màu da của hắn rất trắng, là dạng trong vàng lộ trắng gần với người Trung Nguyên, rõ ràng khác với một đám người Nam Cương xung quanh, mắt rất sáng, ngũ quan vẫn tính là đoan chính, bên miệng để một vòng ria mép, thoạt nhìn vừa khôn khéo, lại thận trọng vững vàng.

Là một loại khí chất khá mâu thuẫn.

- Xin hỏi các hạ xưng hô thế nào?

Viên Minh nhìn khí tức của hắn và phản ứng của nam tử cường tráng, đã đoán được thân phận của người này, cũng hiểu rõ hán tử cường tráng kia có dụng ý bất lương.

- Đây là lão bản của sòng bạc Sơn Hà, Vưu Trư Tra Vưu lão bản.

Lão Tẩu Thuốc không biết từ đâu chui ra, giải thích cho Viên Minh.

- Vưu lão bản bênh vực lẽ phải, có thể biết tung tích thật sự của Ô Tang không?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)