Tiên Giả

Chương 244: Sòng bạc (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh đi tới nhìn kỹ, vẫn mơ hồ nhìn ra có khắc hai chữ "Cát Tường", về phần chữ "Lâu" thứ ba lại chỉ còn lại có chữ "Mộc" bên trái.

- Có chuyện gì vậy? Bọn họ dọn nhà đi nơi khác à?

Viên Minh nghi ngờ nói.

- Ta cũng không biết rõ lắm. Khách quan chờ một lát, ta qua hỏi thăm giúp ngài.

Lão Tẩu Thuốc nói xong, lại đi tới một gia đình bên cạnh gõ cửa.

Một phụ nhân mặc vải thô đi ra, nói với lão Tẩu Thuốc vài câu rồi đóng cửa lại.

- Ta hỏi rõ rồi, hàng xóm nói chủ nhà xưởng này dính vào cờ bạc từ một năm trước, nghiện cờ bạc, thua sạch tiền bạc trong nhà. Nửa năm trước, lão bà chạy theo người ta, cũng rất ít khi nhìn thấy hắn.

Lão Tẩu Thuốc đi tới trước mặt Viên Minh, mở miệng nói.

- Lại là một tay cờ bạc...

Viên Minh nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm.

- Ngài xem nên làm thế nào? Chúng ta trở lại, hay ta lại hỏi thăm giúp ngài?

Lão Tẩu Thuốc dò hỏi.

- Ta vẫn muốn gặp hắn nói chuyện một lần.

Viên Minh nghĩ mình tới cũng đã tới rồi, chung quy nên hỏi thăm qua.

- Được. Vậy ta sẽ hỏi thăm giúp ngài.

Lão Tẩu Thuốc nói.

- Cảm ơn. Nếu thật có thể tìm được, ta nhất định sẽ có hậu báo.

Viên Minh vội vàng cảm ơn.

Vừa nghe được từ này, mắt lão Tẩu Thuốc lập tức sáng lên.

- Ngài nói xem, ta có nên tới sòng bạc thử thời vận không? Một khi người này nghiện cờ bạc, muốn cai cũng khó. Nhà có thể không về nhưng sòng bạc thì chưa chắc đã không đi.

Lão Tẩu Thuốc bỗng nhiên nói.

- Không sai. Cho dù không gặp được ở sòng bạc, có lẽ cũng có thể gặp được người quen biết hắn.

Viên Minh vừa nghe, cũng cảm thấy có lý.

- Đúng là đạo lý này.

Lão Tẩu Thuốc gật đầu phụ họa.

- Như vậy trên trấn có mấy sòng bạc? Nếu không ngươi nói cho ta biết chỗ, chúng ta phân công nhau đi tìm?

Viên Minh nói.

- Không cần, không cần. Tuy trên trấn này có mấy sòng bạc, nhưng gần đây chỉ có một nhà tên là 'Sòng bạc Sơn Hà', châm ngôn có câu nói 'Chơi gái xa cờ bạc gần', người kia muốn đi, chắc hẳn là tới chỗ đó, thời gian còn sớm, chúng ta cùng đi xem thử.

Lão Tẩu Thuốc cười ha ha nói.

Viên Minh đương nhiên không có ý kiến gật đầu.

Hai người rất nhanh đã ra khỏi con hẻm nhỏ này, trở lại con đường chính.

Bọn họ lại đi về phía bắc một đoạn, bất chợt nhìn thấy một kiến trúc cao lớn bắt mắt.

Kiến trúc này có ba tầng, mỗi tầng đều cao hai trượng, được sử dụng gỗ lim để xây dựng thành, tương đối đặc biệt là một bên kiến trúc có một hòn non bộ cao ba bốn trượng, ở phía bên phải lại là một con sông nhỏ rộng chừng hai trượng, hiện lên dáng vẻ nửa vây quanh kiến trúc, xem ra là dùng nhân lực đào ra.

Bên ngoài cánh cửa treo một tấm bảng gỗ hình thoi, bên trên khắc xúc xắc, dùng chữ Nam Cương viết mấy chữ "Sòng bạc Sơn Hà".

Viên Minh đi theo lão Tẩu Thuốc, hai người một trước một sau đi tới gần sòng bạc, lại nhìn thấy hai nam tử vạm vỡ đứng ở ngoài cửa của sòng bạc lớn, trên cửa lại treo một tấm màn vải vừa dày vừa nặng.

Lão Tẩu Thuốc lên tiếng chào hỏi hai nam nhân kia với vẻ quen thuộc, lại tiến tới vén màn vải lên.

Màn vải vừa dày vừa nặng vừa được vén lên, bên trong vọng ra tiếng thét to lẫn tiếng xúc xắc va chạm, tiếng đập bài cửu.

Có mùi oi bức khó ngửi cũng phả vào mặt theo.

Lão Tẩu Thuốc dẫn theo Viên Minh đi vào, chỉ thấy trong tầng một của sòng bạc có diện tích không nhỏ, phân ra chín chiếu bạc.

Viên Minh liếc sơ qua một lượt, phát hiện trong đó có năm bàn đều đang chơi xúc xắc đoán tiểu đại, ba bàn khác lại đang chơi bài cửu, một bàn cuối cùng chưa từng thấy trong trí nhớ của hắn, chỉ thấy bài là một đống hòn đá nhỏ màu đen và một đống hòn đá màu trắng hình tròn.

- Ta đi hỏi thăm giúp ngươi.

Lão Tẩu Thuốc nói một tiếng, sau đó đi về phía một bàn chơi xúc xắc.

Viên Minh cũng không nhàn rỗi, đi tới trước một bàn bài cửu.

Trên bàn chơi bài chỉ có bảy tám người, đứng ngoài xem bên cạnh lại có tới mười mấy hai mươi người, mỗi người đều xem tới đỏ mặt tía tai, tay ngứa lòng cũng ngứa ngáy.

Tuy nhiên có người trong túi eo hẹp, có người không còn chỗ, cho nên biểu tình trên mặt mỗi người vẫn khác nhau.

Viên Minh vỗ vào vai nam nhân trung niên ăn mặc lôi thôi đứng ở vòng ngoài, người kia quay đầu nhìn về phía hắn, không nhịn được hỏi:

- Ngươi làm gì thế?

- Đại ca, làm phiền ngài cho hỏi thăm chút chuyện?

Viên Minh vừa mới dứt lời, nam nhân trung niên kia đã không nhịn được phất tay, nói:

- Không biết, không biết...

Hắn nói xong, lại quay đầu nhìn về phía chiếu bạc.

Viên Minh đành phải vỗ vai một nam tử thấp lùn bên cạnh đang đứng nhón chân thò cổ nhìn vào bên trong.

Người kia quay đầu nhìn về phía Viên Minh, thật ra không mất kiên nhẫn như người lúc trước, nhưng giọng điệu lạnh như băng nói:

- Làm gì vậy?

- Vị huynh đài này, ta muốn hỏi thăm ngài một chuyện được không?

Viên Minh nói.

- Chuyện gì nói mau, đang bận!

Nam tử thấp lùn nhíu mày nói.

- Ngươi có biết chủ nhà 'Cát Tường Phường' trên trấn đi đâu không?

Viên Minh nói.

- Ngươi nói là Ô Tang à?

Nam tử thấp lùn nhíu mày, hỏi.

Lúc này, Viên Minh mới nhớ tới, mình vẫn tưởng tìm loại xưởng kinh doanh nhiều năm như vậy sẽ không quá trắc trở, vì vậy căn bản không quan tâm xem chủ nhân của nó tên gì.

Hắn theo bản năng muốn hỏi thăm lão Tẩu Thuốc, nhưng lúc quay đầu nhìn lại, phát hiện lão gì kia đã không thấy bóng dáng từ bao giờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)