Viên Minh nghe được lão hán nói vậy, cũng sửng sốt, không hiểu nguyên nhân.
- Thật ngại quá, mạo phạm, mạo phạm rồi, khách đừng chú ý.
Ánh mắt lão Tẩu Thuốc lóe lên, liên tục xin lỗi.
- Mau dẫn ta đi tới phòng khách.
Viên Minh khoát tay áo, nói.
Lão hán vội vàng gật đầu, núi người đi tới phía trước, vừa đánh tiếng vừa dẫn đường, dẫn theo Viên Minh ra cửa sau của đại sảnh, đi dọc theo một hàng lang tới bên trong nội viện.
Trong viện trồng không ít cây, hoàn cảnh vẫn tính là yên tĩnh, chỉ có điều các phòng đi ngang qua gần như đều tối đen một mảnh.
- Thôn trấn này trông không ít người, tuy nhiên khách sạn này kinh doanh có vẻ không tốt lắm.
Trong lòng Viên Minh thấy sai sai.
Đi tới hậu viện, hắn lại nhìn thấy được người trẻ tuổi chất phác kia đang đút cỏ khô cho con ngựa của hắn ăn.
Hắn đi theo lão Tẩu Thuốc tới một gian phòng khách trong cùng, bên trong bày biện đơn giản, chỉ có thể xem là ngăn nắp sạch sẽ, nhưng tổng thể vẫn khiến Viên Minh thỏa mãn, còn tốt hơn những khách sạn thông dã hắn đã từng ở trước kia, đương nhiên giá cũng cao hơn rất nhiều.
- Khách, ngài cứ yên tâm ở đây, không biết buổi tối có cần dùng bữa không?
Lão hán dò hỏi.
- Không cần, ban đêm không có chuyện gì, ta không hy vọng có người tới quấy rầy.
Viên Minh nói xong, ném một ngân tệ qua.
Trong túi trữ đồ của hắn còn có thịt hung thú nướng để ăn, cho nên không cần ăn thức ăn do khách sạn cung cấp.
- Được, không thành vấn đề. Vậy ngài sớm nghỉ ngơi đi.
Lão Tẩu Thuốc nhận lấy ngân tệ, ánh mắt lập tức sáng lên, đặt ở trong miệng cắn một cái, sau đó muốn xoay người rời đi.
Lúc này, Viên Minh bỗng nhiên mở miệng hỏi:
- Đúng rồi, chưởng quỹ, ngài biết trên trấn này có một xưởng chế tạo hương lâu năm tên là "Cát Tường Phường" không?
Nghe hắn nói vậy, lão Tẩu Thuốc chợt dừng lại, nhét ngân tệ trong miệng vào trong túi.
- Ngài hỏi cái này là muốn mua hương nến sao? Nếu ngài cần, lão hán ta còn mở một tiệm tạp hóa, trong cửa hàng đều có bán, nhất định sẽ tính giá ưu đãi cho ngài.
Lão Tẩu Thuốc cười hỏi.
- Ta không mua hương, ta muốn tới học tay nghề chế tạo hương, ngài biết xưởng kia nằm ở vị trí nào không?
Viên Minh lắc đầu, hỏi.
- Ấy, cái này thì ta biết, chẳng qua có hơi hẻo lánh, ngài thật sự muốn tự mình đi tìm, sợ còn thật sự khó tìm đấy. Hay thế này đi, sáng mai, ta bớt chút thời gian dẫn ngài đi một chuyến?
Lão Tẩu Thuốc vừa cười vừa nói.
- Vậy làm phiền rồi.
Viên Minh cảm ơn một tiếng.
Lão Tẩu Thuốc xoay người đóng cửa lại cho hắn, đi tới trong viện.
Người trẻ tuổi đút cỏ khô cho ngựa của Viên Minh ăn xong còn chưa đi, hình như đang chờ hắn.
- Phụ thân, là người thế nào vậy? Là người có tiền sao?
Vẻ mặt người trẻ tuổi vẫn chất phác, nhưng nói chuyện lại rất lưu loát.
Lão Tẩu Thuốc lập tức dựng thẳng một ngón tay lên bên miệng, ra hiệu người trẻ tuổi đuổi theo.
Hai người ra khỏi hậu viện, lão Tẩu Thuốc mới châm tẩu thuốc, hút "Xoạch" một hơi, sau khi một làn khói trắng theo khóe miệng phun ra, mới chậm rãi nói:
- Đáng tiếc...
- Làm sao vậy, là một quỷ nghèo à? Có ngựa cưỡi, dù thế nào đi nữa cũng không đến mức là một quỷ nghèo chứ?
Người trẻ tuổi nhướng mày, có phần kinh ngạc nói.
- Nếu tới sớm hơn nửa năm, có lẽ còn có thể kiếm được một khoản tiền thưởng, nhưng bây giờ... hơi xấu hổ.
Lão Tẩu Thuốc không trả lời vấn đề của nhi tử, trầm ngâm nói.
- Phụ thân, ngươi đang nói gì vậy?
Người trẻ tuổi không hiểu nói.
- Không có gì, người trẻ tuổi này là quý nhân nhà chúng ta, phải chiêu đãi thật tốt đấy.
Lão Tẩu Thuốc nói xong lại hút thuốc, bước ra bên ngoài, đi về phía trước viện.
...
Ngày hôm sau, sau khi lệnh cấm đi lại ban đêm được giải trừ không lâu.
Viên Minh đang tu luyện dần tỉnh lại, đứng lên vươn người và hoạt động cơ thể, sau đó chạy tới viện trước.
Lão Tẩu Thuốc đang ngồi ở cửa của đại sảnh, nhìn chằm chằm vào những trên đường phố bên ngoài.
Cổng thành vừa mở không bao lâu, lúc này trên đường phố đã có không ít tiểu thương bán lẻ lui tới, không có khả năng bắt đầu buôn bán.
Lão Tẩu Thuốc hút thuốc, ánh mắt có chút dao động, không biết đang suy nghĩ gì.
Viên Minh tiến lên chào, hắn mới vội vàng đứng dậy.
Hai người nói chuyện vài câu, lão Tẩu Thuốc vỗ gáy mấy lần, nói:
- Ấy ấy, thiếu chút nữa đã quên mất, ngày hôm qua ta đã nhận lời dẫn ngài đi tìm xưởng chế tạo hương.
Hắn nói xong, gọi nhi tử đến phía trước trông quán, mình thì dẫn theo Viên Minh đi dọc theo con đường bên ngoài về phía trong thành trấn.
Thiết Hổ Trấn người đến người đi, trình độ náo nhiệt đương nhiên kém xa kinh thành Đại Tấn mà Viên Minh xem qua lúc trước, nhưng kiến trúc xung quanh mang theo phong cách của Nam Cương, âm điệu tiếng rao khác nhau, cũng có cảm giác khác.
Lão Tẩu Thuốc lại giống như một người hướng dẫn du lịch đạt tiêu chuẩn, vừa đi vừa kể về tình hình trên trấn cho Viên Minh nghe, trên đường thỉnh thoảng còn gặp phải một hai người quen, đánh tiếng vài câu.
Hai người đi dọc theo con phố chính trong thời gian uống cạn một chén trà, lão Tẩu Thuốc lại dẫn theo Viên Minh rẽ vào một con hẻm vắng vẻ bên cạnh.
Bọn họ lại đi dọc theo con hẻm vắng vẻ chật chội này rất lâu, mãi đến khi không còn nghe thấy tiếng náo nhiệt trên con phố chính nữa, bọn họ cuối cùng mới đi tới vị trí xưởng chế tạo hương kia.
Chỉ có điều, sau khi đến đây, Viên Minh hoàn toàn thất vọng.
Đó là một sân không lớn không nhỏ, trên cửa viện treo một cái khóa đồng, phía trên kết mạng nhện và cả đám bụi dày.
Trên thềm trước viện cũng đầy lá rụng và rác rưởi, thoạt nhìn đã rất lâu không có ai ở.
- Đây là xưởng chế tạo hương à?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Không sai, chính là chỗ này. Ngươi xem biển của nhà bọn họ còn ở đây.
Lão Tẩu Thuốc dùng tẩu thuốc chỉ vào tấm biển hiệu bẩn thỉu, cũ nát trên cửa, nói.