Tiên Giả

Chương 242: Xưởng hương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh thuận lợi vào đến trong thành, bất chợt nhìn thấy một tấm biển cáo thị bên cạnh, dán từng tầng công văn cáo thị san sát nhau.

Trong đó, một tờ mới nhất dán phía trên thông báo rõ, trong thành trấn thực hiện lệnh cấm đi lại vào ban đêm, sau giờ Tuất, trừ khi có thủ dụ của lãnh chủ hoặc lệnh bài của thống lĩnh, bất kỳ đám người nào lang thang ở bên ngoài đều sẽ bị bắt lại và đánh ba mươi quân côn.

Viên Minh ngẩng đầu liếc nhìn trời, đã gần tới giờ Tuất.

Hắn đang muốn rời đi, ánh mắt bỗng nhiên bị một tờ thông báo đã phai màu, bị hai lớp thông báo dán đè lên, phía trên mơ hồ có thể nhìn ra nội dung nhân viên đi theo đoàn Đại Tấn gì đó mất tích, nhưng chữ viết và hình vẽ đều đã mơ hồ không rõ.

- Đại Tấn... Nhân viên mất tích?

Nhìn nội dung không đầy đủ, trong lòng Viên Minh sinh ra nghi ngờ.

Nhưng hắn chỉ bị hai chữ "Đại Tấn" thu hút, không quá để ý, dẫn ngựa đi vào trong trấn.

Hắn đi vào thôn trấn không bao lâu, trời lại tối.

Người trên đường phố đi lại vội vàng, hiển nhiên e ngại trái với lệnh cấm đi lại ban đêm, tất cả đều vội vàng chạy về chỗ ở.

Viên Minh là một tu sĩ, đương nhiên không sợ những quy định của thế giới phàm tục, nhưng cũng không muốn chọc vào phiền toái gì, lại định tìm một khách sạn ở tạm, chờ đến ngày hôm sau sẽ đi tìm xưởng chế tạo hương kia.

Nhắc tới cũng khéo, hắn còn chưa đi được bao xa, đã nhìn thấy sát đường có một cửa hàng treo một chuỗi đèn lồng đỏ lớn, bên ngoài treo vải xanh làm áp phích, phía trên sử dụng sơn màu trắng viết hai chữ "Khách Sạn".

Ở dưới áp phích này là một lão già mặc áo choàng dài bằng gấm, đầu đội mũ lông chim vuông đang ngồi sát tường, nhưng nhìn trang phục của hắn giống như lão nhà giàu lắm tiền.

Chỉ có điều da tay của hắn thô ráp ngăm đen, trên mặt đầy nếp nhăn, trong tay cầm một cái tẩu hút thuốc cũ kỹ, đang hút "xoạt xoạt", dưới làn khói trắng phun ra, trên gương mặt già nua kia lại lộ vẻ khổ sở.

- Nhìn tướng mạo này, hẳn là một người đột nhiên giàu lên...

Trong lòng Viên Minh cho ra đáp án.

Viên Minh nhìn thấy lão già, đồng thời đối phương cũng nhìn thấy hắn.

Lão già vừa rồi còn lộ ra gương mặt buồn bã, đau khổ, trên mặt lập tức cười ha hả, tiến lên nghênh đón.

- Khách nhân tôn quý, ngài từ xa tới sao? Đoạn đường này phong trần mệt mỏi, cực khổ rồi.

Lão già mở miệng hỏi.

- Lão bá là chưởng quỹ của khách sạn này?

Viên Minh nghi ngờ nói.

- Đúng rồi, đúng rồi. Vừa nhìn khách quan ngài là biết, hẳn là tuấn kiệt ra ngoài du lịch, vừa tới Thiết Hổ Trấn chúng ta, hẳn còn chưa biết ở đây có lệnh cấm đi lại ban đêm? Ngài đã có nơi nào nghỉ ngơi chưa? Nếu không ngại, ngài hãy ở lại quán nhỏ của ta nghỉ ngơi?

Vẻ mặt lão già quan tâm thân thiết, nhiệt tình nói.

Viên Minh liếc nhìn về phía trong đại sảnh của khách sạn, bên trong đã đốt đèn, nhìn qua vẫn tính là sáng sủa ngăn nắp sạch sẽ, chủ yếu nhất là nhìn trống trải yên tĩnh, không có người nào.

- Có phòng nào không sát đường, yên lặng một chút không?

Viên Minh hỏi như thế.

- Có có có, hậu viện của chúng ta vẫn có phòng, không chỉ không sát đường, bên ngoài còn có một mảnh rừng trúc, lão hán ta dám cam đoan, đó là phòng yên tĩnh nhất trên trấn.

Lão hán vội vàng vỗ ngực đề cử.

Viên Minh liếc nhìn con đường phía sau, cuối tầm mắt không có khách sạn thứ hai, liền gật đầu:

- Vậy làm phiền chưởng quỹ sắp xếp một chút.

- Yên tâm, bảo đảm ngươi sẽ thỏa mãn.

Lão hán cười đáp một câu, xoay người gân giọng nói với vào trong khách sạn:

- Thổ Lặc, mau chạy ra đây dẫn ngựa cho khách.

Rất nhanh, một người trẻ tuổi cũng có làn da ngăm đen, dáng vẻ có bảy phần tương tự với lão hán lại chạy chậm từ bên trong ra, cúi đầu nhận lấy dây cương từ trong tay của Viên Minh, dắt ngựa đi theo lối nhỏ bên cạnh khách sạn về phía hậu viện.

- Nhớ kỹ tắm rửa ngựa cho khách, phải cho ăn loại cỏ khô tốt nhất đấy.

Lão hán không quên cao giọng dặn dò.

Cũng không biết người trẻ tuổi kia có nghe không, không hề đáp lại.

- Hì hì, nhi tử của ta từ nhỏ lại muốn giống như đầu gỗ rồi, khách quan đừng để ý.

Lão hán vừa cười vừa nói.

- Không sao.

Viên Minh khoát tay.

- Mời ngài vào.

Lão hán mời Viên Minh đi vào trong khách sạn.

Viên Minh bước vào ngưỡng cửa của khách sạn, thuận miệng hỏi một câu:

- Chưởng quỹ ngài mở khách sạn này đã bao lâu rồi?

- Khách nhân tôn quý, ngài đừng gọi chưởng quỹ chưởng quỹ, quá khách sáo rồi, gọi ta một tiếng lão Tẩu Thuốc là được...

Lão hán vốn còn đang nói chuyện quen thuộc, nhưng chờ đi vào trong phòng, mượn ánh sáng trong sảnh nhìn thấy rõ dáng vẻ của Viên Minh, hắn lại đột nhiên ngây người.

Viên Minh thấy lão hán đang nói dở đột nhiên dừng lại thì hơi kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía lão hán, bất chợt nhìn thấy lão hán đang kinh ngạc nhìn mình chằm chằm.

- Chưởng quỹ, ngài sao vậy?

Hắn theo bản năng sờ mặt, bất chợt hỏi.

Lão hán giống như đột nhiên giật mình tỉnh lại, trên mặt thoáng lộ vẻ xấu hổ, nói:

- Ôi, vừa rồi ở bên ngoài không thấy rõ, vừa vào mới phát hiện ra, lão hán ta ở Thiết Hổ Trấn đã bao nhiêu năm, chưa từng gặp hậu sinh nào trắng trẻo như khách quan.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)