- Địa vực khác nhau, hương liệu để sử dụng chế tạo hương cơ bản giống nhau, chỉ là công nghệ và hình dáng hương có chút khác nhau. Nhưng bởi vì địa vực sản xuất khác nhau, bình thường vẫn có chút sự sai biệt rất nhỏ, sẽ tăng thêm một ít nguyên liệu của địa phương. Nếu ngài biết sản xuất ở đâu, có lẽ lão hủ có thể đoán ra vài phần.
Lão già chậm rãi nói.
Viên Minh đầu tiên là khẽ gật đầu, nhưng lại lắc đầu.
- Vậy thứ lỗi cho lão hủ bất lực.
Trên mặt lão già lộ vẻ tiếc nuối, lắc đầu nói.
- Nếu ta bẻ ra một đoạn nhỏ, thổi ra bột phấn, hoặc đốt, ngài có thể giúp ta phân biệt ra được nguyên liệu bên trong không?
Trong đầu Viên Minh bỗng nhiên nảy ra một ý, hỏi.
- Ngài quá coi trọng ta rồi, nếu ta có thể đạt tới mức này, chỉ sợ phải là sư phụ chế tạo hương có tay nghề mấy chục năm mới có khả năng làm được. Lão hủ không có bản lĩnh này.
Lão già lắc đầu cười gượng nói.
- Chủ quán thường làm buôn bán kinh doanh hương nến này, có thể có quen biết với sư phụ chế tạo hương như vậy không?
Viên Minh nghe vậy, trong lòng thoáng dao động, hỏi.
Lão già nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, nhưng không lâu lắm, trên mặt lại đột nhiên hiện ra vẻ kỳ quái.
Hình như hơi do dự.
- Chủ quán, ngài không cần vội, cứ từ từ suy nghĩ. Những loại hương trên bàn, mỗi loại lấy cho ta một nén.
Viên Minh thấy thế, nói.
- Đúng rồi!
Lão già nghe vậy, trong mắt lộ vẻ vui mừng, không nhịn được khẽ kêu lên.
- Ngài vừa nói như vậy, ta thật sự nhớ tới một người, nhà bọn họ mấy đời đều chế tạo hương kiếm sống, xưởng chế tạo hương tổ truyền cũng đã mở trên trăm năm, nếu muốn nói ai thật sự có bản lĩnh đó, vậy hắn không còn có thể là ai khác.
- Xin hỏi người này bây giờ ở đâu?
Tinh thần Viên Minh cũng phấn chấn, hỏi.
- Xưởng chế tạo hương của hắn ở Thiết Hổ Trấn cách đây mười mấy dặm, sau khi ngươi đi tới bên kia hỏi thăm, chắc hẳn có thể tìm được. Chỉ có điều ta đã hơn nửa năm không đi tới bên đó lấy hàng, cũng rất lâu không gặp hắn rồi.
Lão già vừa gói hương trên bàn, vừa nói.
Sau khi nói xong, hương đã gói xong, đặt ở trước người Viên Minh.
Sau khi Viên Minh trả tiền, hỏi qua lão già về tình hình liên quan tới xưởng chế tạo hương ở Thiết Hổ Trấn, sau đó xoay người rời đi.
Viên Minh không vội vàng rời khỏi thôn trấn, mà tìm một khách sạn trong trấn để ở.
Nói là khách sạn, thật ra chính là một loạt nhà gỗ với hình thức đơn sơ, bày biện đơn giản, cũng may bình thường không có người nào vào ở, cũng coi như thanh tịnh.
Viên Minh chọn một gian sát trong nhất, lại bắt đầu quá trình thử hương khô khan.
Hơn nửa tháng nay, hắn đốt không dưới trăm lần hương, gần như mỗi khi đến một nơi, lại có thể mua các loại hương về thử một lần.
Nhưng kết quả đều không ngoại lệ, đều thất bại, lư hương từ đầu đến cuối vẫn không có chút phản ứng nào.
Sau nửa đêm, ánh trăng ngả về phía tây.
Viên Minh nhìn nén hương có vẽ hoa văn trong lư hương cháy hết, cũng không rút nó đi, mặc cho khói tràn ngập trong cả phòng.
Trải qua thất bại hết lần này tới lần khác, hắn đã không có cảm giác gì với điều này nữa.
Ngược lại, lúc này đột nhiên thành công, có thể hắn sẽ có cảm giác không chân thật.
- Xem ra chỉ có thể đi tới Thiết Hổ Trấn thử thời vận, nếu không được, chỉ có thể tạm thời quay lại tông môn trước.
Viên Minh đã bắt đầu nảy sinh ý định lùi bước.
Hắn cảm thấy mình có thể xuất hiện sai lầm trên phương hướng, hương đen này căn bản không phải là vật tầm thường, mà là loại pháp khí nào đó có tính tiêu hao, do vài tông môn đặc biệt sản xuất?
Mặc dù trong Thanh Phù Đường không có vật như vậy, chính hắn cũng chưa từng nhìn thấy ở trong các loại sách dã sử, nhưng điều này cũng không có nghĩa là hương đen chắc chắn không phải pháp khí, tối đa chỉ có thể nói rõ không phải do tông môn ở Nam Cương sản xuất mà thôi.
Hoặc là nói, ở trong quá trình chế luyện hương này, bên trong xen lẫn linh tài không biết tên nào đó, mới có hiệu quả kỳ lạ có thể khiến cho người ta nhập hồn như vậy?
- Cũng không biết con mèo bạc kia có theo tới không, mình đã lâu không gặp được nó rồi. Trước đây, nó nói lư hương này không phải là vật tầm thường, có lẽ nó biết gì đó? Lại nói tiếp, con mèo bạc này thật ra có hơi đặc biệt.
Viên Minh điều chỉnh lại mạch suy nghĩ hỗn loạn, đứng dậy mở cửa sổ ra, để cho ánh trăng chiếu vào trong phòng.
Hắn lại ngồi xếp bằng ở trong ánh trăng sáng tỏ, bắt đầu nhắm mắt tu luyện Minh Nguyệt Quyết.
Nhưng mới nhắm mắt không lâu, Viên Minh bỗng nhiên mở mắt ra, tự nhiên phát hiện ra, nghe Thiết Hổ Trấn mà ông già hôm nay nhắc tới thấy quen quen.
Nhưng cẩn thận nhớ lại, dù thế nào cũng không nhớ được mình đã nghe qua ở đâu.
Tâm tư của Viên Minh bỗng chốc bị khuấy đảo, lại không thể bình tĩnh được nữa, chỉ có thể từ bỏ việc tu luyện Minh Nguyệt Quyết, ngồi tĩnh tọa an thần một lát, mới tu luyện Cửu Nguyên Quyết.
Rạng sáng ngày hôm sau, Viên Minh lại cưỡi ngựa rời khỏi thôn trấn, dựa theo chỉ dẫn của lão già cửa hàng hương nến kia, chạy thẳng về phía Thiết Hổ Trấn.
...
Hai thôn trấn cách nhau chỉ mười mấy dặm, bất luận là quy mô hay địa thế đều có sự khác biệt không nhỏ.
Địa thế xung quanh Thiết Hổ Trấn bằng phẳng trống trải, phía bắc có một con sông lớn nước chảy xiết, thành trì xây dựng rất có quy mô, một mặt ven sông thậm chí có xây dựng công sự, không thể đi qua.
Viên Minh đi vòng qua con cầu gỗ bắc qua sông ở thượng du, đêm đến, hắn đến phía nam của thành trì, cuối cùng mới nhìn thấy một cổng thành mở rộng.
So với thôn trấn gặp được trước đó, ở đây có vẻ phồn hoa hơn nhiều.
Cửa thành có không ít người ra ra vào vào, thậm chí có binh sĩ Nam Cương mặc áo giáp vừa dày vừa nặng canh gác.
Viên Minh xuống ngựa dắt đi, rất nhanh đã tới cửa thành.