Tiên Giả

Chương 240: Thử trăm hương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh rút ra một nén hương nhỏ màu đen trước, cắm ngay ngắn vào giữa lư hương, cách nén hương đen cuối cùng trên lư hương khoảng một ngón tay.

Ánh mắt của hắn nhìn qua nhìn lại giữa hai nén hương đen, phát hiện tuy cả hai nén đều có màu đen, nhưng nén hương tự mang theo của lư hương bất kể về kích thước hay mức độ nhẵn mịn phía ngoài đều hơn xa nén hương mới mua này.

- Đáng tiếc cũng chỉ còn lại có một nén hương này.

Viên Minh cười gượng, lấy hộp quẹt ra thổi lấy lửa, đưa về phía nén hương kia.

Ánh lửa nhanh chóng đốt sáng đầu hương, một làn khói trắng chậm rãi bay lên, kèm theo một mùi hương quen thuộc.

Viên Minh từng ngửi được mùi này ở bên ngoài miếu thành hoàng khi nhập hồn lên người Vương Thuận, cảm giác không có gì khác biệt, trên thực tế cũng không có khác biệt quá rõ với mùi hai nén hương hắn đốt lúc ta.

Chỉ có điều, theo nén hương được đốt lên, hắn vẫn vô cùng tỉnh táo, không xuất hiện cảm giác hoàn toàn buồn ngủ ảm đạm.

- Quả nhiên, sẽ không dễ như vậy...

Viên Minh thở dài một tiếng.

Chờ đến khi nén hương này đốt hơn một nửa, Viên Minh mới rút nó ra khỏi lư hương, nhưng chưa từ bỏ ý định, lại rút ra một nén hương đen dài nhỏ để đốt.

Nhưng tình hình vẫn không có gì khác.

Nén hương này chỉ cháy được một đoạn nhỏ, Viên Minh đã rút nó ra, ném sang một bên.

Sau đó, hắn lại rút ra một nén hương đỏ dài nhỏ, cắm ở trong lư hương và đốt.

Đầu hương phát ra ánh lửa sáng đỏ, một làn khói bay lên.

Viên Minh chờ trong giây lát, không thấy có bất kỳ sự khác thường nào, lại rút nén hương đỏ ra, ném sang một bên.

Nén hương thứ ba là một loại hương đỏ hơi ngắn, phần chân hương làm bằng trú.

Viên Minh cắm nó vào lư hương, sau đó đốt.

So với hai nén hương trước, nén hương này xuất hiện sự thay đổi duy nhất, chính là xuất hiện làn khói đặc hơn, ngoài ra đều giống nhau, tất nhiên không có cách nào khiến cho thần hồn của Viên Minh nhập hồn.

Sau khi đốt một lúc, Viên Minh lại rút nó ra.

Cuối cùng, ở trước mặt hắn chỉ còn lại một nén hương đen hơi ngắn hơi to.

Hắn có hy vọng nhiều nhất vào nén hương này, bởi vì hình dáng của nó thoạt nhìn giống với nén hương đen kèm theo lư hương nhất.

Sau khi Viên Minh trịnh trọng cắm nó vào lư hương và đốt, trước mắt hắn bị khó che phủ, trở nên mơ hồ.

Nhưng hắn không có bất kỳ cảm giác khác thường nào, lư hương cũng không xuất hiện biến hóa.

Hoàn toàn không ngoài suy đoán, hắn thất bại.

- Quả nhiên không thể dễ dàng tìm được như vậy!

Viên Minh lắc đầu, mặc dù hơi buồn bực nhưng đã sớm có sự chuẩn bị tâm lý.

Nói xong, hắn đứng dậy chuyển tảng đá ở cửa hang ra, đi ra ngoài, hít vài hơi không khí trong lành.

Nhìn mặt trời đã dần ngả về phía tây, Viên Minh không định tiếp tục chạy nữa, đi tới dưới một gốc cây lớn và ngồi xếp bằng, bắt đầu vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, tiếp tục tu luyện.

Tìm kiếm hương đen tất nhiên quan trọng, nhưng việc tu hành cũng không thể bỏ quên một ngày nào.

...

Nửa tháng sau.

Trên một thị trấn đầy người tới người đi, trên người Viên Minh mặc áo choàng dài màu xanh đen, đi vào một cửa hàng bán hương nến.

Trông cửa hàng là một lão già tóc hoa râm, thấy một người trẻ tuổi tiến đến, hắn vội vàng tươi cười tiến lên đón.

- Lão bản, trong cửa hàng có hương gì, đều cầm hết ra cho ta xem.

Không đợi lão già mở miệng, Viên Minh đã nói trước.

- Được, khách quan chờ một lát.

Lão già hình như lần đầu tiên thấy người khách trực tiếp như vậy, thoáng sửng sốt nhưng không nhiều hỏi, đi vào trong quầy hàng, lấy tất cả hương trong cửa hàng ra, bày ra một chữ nhất cho Viên Minh lựa chọn.

- Không biết ngài cần sử dụng làm gì? Tuy quán ta không lớn nhưng vẫn tính là có đủ các loại hương. Có cần lão hủ giới thiệu cho khách quan không.

Lão già mở miệng hỏi.

Ánh mắt Viên Minh đảo qua trên quầy, lại biết lão già không nói ngoa, trên bàn có đủ loại hương với thích thước và phẩm chất khác nhau, tổng cộng mười mấy loại hương với hình thức khác nhau.

Có cái to giống như ngón cái, phía trên có những hoa văn do vàng bạc phác họa ra, có hương tuy nhỏ nhưng bên trong lại trộn lẫn điểm vàng điểm bạc, nhìn lại vô cùng tinh tế và đẹp mắt.

Phần lớn trong đó, nửa tháng này Viên Minh đều đã mua qua, đã thử qua.

Viên Minh hơi do dự, sau đó lấy ra nén hương của mình.

- Chủ quán, ngài có từng nhìn thấy loại hương như vậy không?

Chủ quán kia thấy thế, vội vàng lau tay, cẩn thận nhận lấy nén hương đen từ trong tay Viên Minh và cẩn thận quan sát.

Sau khi nhìn một lát, hình như không thấy có gì kỳ lạ, lão già hơi khó xử nói:

- Thứ lỗi cho mắt ta vụng về, chỉ nhìn từ vẻ ngoài, ta không thấy hương này của ngài có gì đặc biệt, không biết ngài mua từ chỗ nào?

Viên Minh chợt cảm thấy bất đắc dĩ, lúc này nếu mình có thể mua được, hoặc biết làm sao có thể nhận được, cũng không đến mức tới chỗ hắn hỏi.

- Không nói dối gì ngươi, ta chính là không mua được, mới đến đây thử may mắn.

Viên Minh nói như thế.

- Nếu ngài có thể nói ra một nơi sản xuất, ta cũng tiện suy nghĩ giúp ngài xem đó là loại hương nào?

Lão già suy nghĩ một lát, sau đó cười nói.

- Hả, có gì khác nhau sao?

Viên Minh nghi ngờ nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)