Tiên Giả

Chương 239: Thử trăm hương (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Sau khi Viên Minh thu hồi Hồn Nha, một đường di chuyển không ngừng, rất nhanh đã chạy tới bên ngoài thôn trại.

Hắn xuống ngựa, nắm dây cương đi bộ vào trong thôn, gặp mấy đứa trẻ đang chơi đùa ở bãi đất trống, dưới cây Dương già ở gần đầu thôn.

Những đứa trẻ này chỉ khoảng bảy tám tuổi, trên đầu còn có bím tóc nhỏ. Sau khi nhìn thấy có người ngoài vào thôn, phản ứng đầu tiên không phải tò mò mà là khủng hoảng, lập tức giải tán chạy về nhà mình.

Các thôn dân đứng lác đác ở bên ngoài cũng lập tức không thấy bóng dáng, từng nhà trong thôn vội vàng đóng cửa cài then, ngoại trừ tiếng chó sủa, không ngờ không nghe thấy âm thanh gì khác.

Viên Minh nhìn thấy cảnh tượng này cũng thoáng ngây người, dắt ngựa đi vào trong thôn.

Hắn đi tới giữa thôn, nhìn thấy một bà lão tóc hoa râm ngã ngồi bên cạnh một giếng nước, dường như bởi vì chạy vội bị ngã, không đứng dậy nổi.

Viên Minh dẫn ngựa đi tới, bà lão khiếp sợ đến mức liên tục lùi lại, mặt xám như tro.

- Lão nhân gia không cần sợ, ta chỉ đi ngang qua, không có ác ý gì.

Viên Minh vội vàng dùng tiếng Nam Cương giải thích.

Thấy dáng vẻ Viên Minh sạch sẽ, giọng điệu lại ôn hòa, không giống như kẻ xấu, lúc này bà lão mới yên tâm.

- Nơi quỷ này của chúng ta, ngoại trừ cường đạo và đám buôn người, gần như không có ai tới, sao ngươi có thể đi tới đây vậy?

Nàng vén mái tóc lòa xòa trên trán, nói.

Viên Minh tiến tới đỡ bà lão ngồi dậy, phát hiện cổ chân của nàng bị trật khớp, đã hơi sưng.

Một tay hắn nắm lấy mắt cá chân của bà lão, một tay ấn lên bắp chân của nàng, thoáng dùng pháp lực xuống, lập tức vuốt lại gân mạch bị trật của bà lão.

Một khắc trước, bà lão còn đau không chịu được, lúc này lập tức cảm giác mắt cá chân không đau nữa.

- Ngài là đại phu à?

Bà lão lại quan sát Viên Minh, kinh ngạc kêu lên.

- Không phải, ta không phải đại phu gì đâu. Ta chỉ đi ngang qua đây, muốn hỏi xem có thể mua được hương trong thôn này, ừ... Chính là loại hương đốt để cúng tế đấy.

Viên Minh giải thích.

- Loại hương kia à... trại chúng ta không cúng tế thần miếu, mọi người đều nghèo tới mức kêu leng keng, không có tiền mua hương. Ngài muốn mua hương, ra khỏi thung lũng Hắc Sơn này của chúng ta đi về phía nam, đến trên Bạch Tập Trấn, có thể mua được hương trong cửa hàng tang lễ ở đó.

Bà lão suy nghĩ một lát, nói.

- Cảm ơn.

Viên Minh nghe vậy, nói cảm ơn một tiếng, sau đó dẫn ngựa rời đi.

Bà lão chờ hắn đi xa, mới dám đứng dậy, cử động chân của mình, phát hiện nó đã hoàn toàn hồi phục lại, lập tức vui mừng và kinh ngạc.

Lúc này, mới lần lượt có người từ trong nhà đi ra, phần lớn đều là phụ nữ già yếu và trẻ em, ít có nam nhân thanh niên trai tráng, bọn họ đều vây qua bà lão hỏi thăm.

Bà lão không còn vẻ nơm nớp lo sợ trước đó, nước miếng tung bay kể lại chuyện vừa rồi, cuối cùng kết luận:

- Chỉ là một đại phu chân trần tha phương đang tìm hương tro làm thuốc, mọi người không cần ngạc nhiên.

...

Viên Minh đi theo lời lời bà cụ, rất nhanh đã đi tới Bạch Tập Trấn mà bà cụ nhắc tới.

Nói là một trấn, nhìn cũng chỉ là một thôn được xây dựng ở nơi tương đối bằng phẳng, không lớn hơn so với thôn của bà lão là mấy, cũng rất ít người, hoàn toàn là dáng vẻ tiêu điều.

Viên Minh tiến vào thôn trấn, lần này không gặp phải tình cảnh từng nhà đóng cửa nữa, chỉ có điều số người gặp được rất ít, đều là dáng vẻ rất đề phòng sợ hãi.

Viên Minh thật vất vả mới hỏi thăm được vị trí cửa hàng tang lễ, lại lập tức chạy tới.

Đó là một sân viện nhỏ ở cuối thôn trấn, trong cửa ngoài cửa không có biển đàng hoàng, nếu không người có chỉ, Viên Minh rất khó nhìn ra được đó là một cửa hàng tang lễ.

Tuy nhiên vừa vào cửa viện, Viên Minh đã nhìn thấy trong sân đặt mấy cái quan tài với kiểu dáng không giống với bên Trung Nguyên trong trí nhớ của hắn, nhỏ hơn nhiều, cũng thô ráp hơn rất nhiều.

Một lão già gầy gò mặc áo xám đang cúi đầu đánh bóng một quan tài trong đó.

- Cậu thanh niên, ta có thể giúp gì được không?

Khi thấy người đi vào là một người trẻ tuổi xa lạ, lão già dừng tay, ngẩng đầu hỏi.

- À, ta muốn mua ít hương nến.

Viên Minh nói.

Lão già thấy chỉ mua ít hương nến, lại dẫn Viên Minh vào trong phòng.

Trong nhà gỗ tối tăm bày đủ thứ đồ vô cùng bừa bộn, lão già lấy từ dưới đất lên một cái rương gỗ, để lên bàn, chuyển tấm ván gỗ che phía trên ra.

Bên trong rương bày gọn gàng một cặp nến trắng lớn bằng ngón cái và từng nén hương dài nhỏ.

Hương không có nhiều loại, một loại màu đỏ, một loại màu đen, chỉ là kích thước khác nhau, nhỏ nhất giống như cành liễu, to nhất cũng chỉ bằng ngón tay út.

- Mấy loại này, đều cho ta một nén.

Sau khi Viên Minh lật xem một lát, chỉ vào từng nắm hương kia nói.

- Chỉ cần hương, không cần nến sao?

Lão già nghi ngờ nói.

- Không cần.

Viên Minh gật đầu nói.

Lão già lộ vẻ không hiểu, nhưng không hỏi nhiều, lấy từ trong rương ra bốn nén hương, hai đỏ hai đen với kích thước không giống nhau.

Sau khi Viên Minh trả tiền xong, lại rời khỏi trấn nhỏ.

Hắn tìm một chỗ sơn động bí mật ở trong núi, bố trí cạm bẫy ở bên ngoài, sau đó lại chuyển tảng đá tới chặn cửa hang.

Sau đó, hắn mới ngồi im ở trong sơn động, gọi ra lư hương, cũng đặt hương vừa mua được ở trên mặt đất.

Trước mắt hắn còn không rõ, thứ quan trọng có thể thúc đẩy thần hồn của hắn nhập hồn là ở trên lư hương này, hay lư hương và hương đều quan trọng như nhau.

Nói chung, lần đầu tiên thử, phải tiến hành ở một hoàn cảnh tương đối an toàn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)