Tiên Giả

Chương 238: Tới phàm trần tìm hương (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Phương Cách vô cùng kinh ngạc nói.

Ở Bích La Động, chuyện đệ tử trưởng lão ra ngoài du lịch cũng không ít thấy, chỉ có điều phần lớn đều chờ tu hành nhiều năm tu vi không thấy tiến bộ, sẽ ra ngoài du lịch một thời gian, tĩnh tâm tĩnh khí, tìm kiếm cơ duyên phá cảnh.

Nhưng người giống như Viên Minh, mới nhập môn chưa tới một năm lại định ra ngoài du lịch, thật sự hiếm thấy.

- Sư huynh biết ta đấy, tuy thời gian nhập môn không dài nhưng chuyện tu hành vẫn tính là cần cù. Gần đây quả thật hơi mệt mỏi, muốn ra ngoài du lịch thời gian, có lẽ sau khi quay về, tu vi và tâm cảnh đều có thể có tăng trưởng.

Giọng nói của Viên Minh hơi trầm khẽ, vẻ mặt khá thành khẩn.

- Ngươi nói vậy cũng không sai. Ngươi định ra ngoài bao lâu, cái này cần phải ghi lại trong hồ sơ.

Phương Cách nói.

Viên Minh nghe vậy có hơi do dự, nhất thời cũng không biết phải ra ngoài bao lâu.

Dù sao hương đen kia khác với hương bình thường, hắn không chắc bao giờ có thể tìm được.

- Ta nói cho ngươi biết, không có tình huống đặc biệt, đệ tử ký danh Luyện Khí kỳ ra ngoài du lịch không được vượt quá ba tháng, người quá hạn không về sẽ bị tông môn xóa tên, lại coi như trốn tránh, bị Luật Quy Đường treo lệnh thưởng, sống chết không quan tâm.

Phương Cách sư huynh liếc nhìn Viên Minh, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

- Có thể có tông môn làm chỗ dựa đã không dễ, ai sẽ ngu tới mức phản bội tông môn, đi làm tán tu ăn bữa nay không có bữa mai chứ? Ta lại xin nghỉ ba tháng, ra cửa du lịch.

Viên Minh trêu đùa, trong lòng không khỏi nhớ tới Mã Tinh Không tu sĩ Trung Nguyên bị treo thưởng một nghìn điểm cống hiến trên tấm bia đá ở Hành Chấp Đường.

- Có thể. Tuy nhiên trước đó ta phải nói rõ, trong lúc du lịch, tông môn sẽ dừng phân phát hàng tháng, chờ đến sau khi ngươi quay về, mới tiếp tục.

Phương Cách sư huynh khẽ gật đầu, nói.

- Cái này là chuyện đương nhiên.

- Mặt khác, sau khi ra ngoài, ngươi cần phải nhớ, đi lại trong thế gian phàm tục, lúc giao tiếp với người bình thường không thể lạm dụng pháp lực, càng không thể tùy tiện lạm giết người phàm.

Phương Cách dặn dò.

- Sẽ có hậu quả gì sao?

Viên Minh hỏi.

Sở dĩ hắn có câu hỏi này, không phải sợ sau chuyến đi này, mình sẽ phải gánh chịu nguy cơ, mà nghĩ đến việc Thú Nô Đường làm lúc trước, luôn cảm thấy có phần mâu thuẫn với lời Phương Cách sư huynh nói.

- Bất kể là người phàm tục hay người tu hành, dù sao cùng tồn tại trong thiên địa một phương, đương nhiên không thể hoàn toàn cắt đứt. Trên thực tế, phần lớn thế giới phàm tục đều có phạm vi thế lực của tông môn tu tiên riêng, tùy ý lạm sát người phàm có đôi khi sẽ bị coi là khiêu khích đối với tông môn tu tiên, sẽ dẫn tới phiền toái không cần thiết.

Phương Cách nói.

Viên Minh nghe vậy, lúc này mới hiểu được, hóa ra cho dù là người phàm tục cũng sinh hoạt ở trong địa bàn của thế lực tu tiên.

Nhưng nghĩ như vậy, có phải lúc trước bất kể là chuyện Thú Nô Đường săn giết dã nhân hay tàn sát thôn trại, đều là đang làm xằng làm bậy ở trên địa bàn của mình?

Nghĩ tới đây, trong lòng Viên Minh không khỏi cảm thấy chán ghét.

- Cho nên ta muốn nói với ngươi những điều này, phần nhiều là hy vọng ngươi có thể tự hạn chế, đừng làm chuyện lạm sát kẻ vô tội kia.

Phương Cách sư huynh lại mở miệng dặn dò.

Rất rõ ràng, hắn cũng biết lực lượng ràng buộc này không mạnh, phần nhiều vẫn là dựa vào sự suy xét và tự hạn chế của tu sĩ.

- Viên Minh ghi nhớ lời giáo huấn của sư huynh.

Viên Minh ôm quyền nói.

- Đúng rồi, đi tới thế giới phàm tục, làm chuyện gì cũng không thể thiếu tiền, ngươi nhớ đi Thanh Phù Đường đổi ít tiền bạc mang theo.

Phương Cách sư huynh thấy thế, thỏa mãn gật đầu, sau đó dặn dò.

Viên Minh gật đầu đáp ứng, sau đó từ biệt rời đi.

Hắn trở lại chuẩn bị sẵn sàng, vốn định báo cho biết con mèo bạc một tiếng nhưng không thể tìm được đối phương.

Vì vậy, hắn để lại một tờ giấy trên bàn gần cửa sổ, viết "ra ngoài du lịch, ba tháng sau trở về", sau đó trực tiếp rời khỏi Bích La Động.

...

Mấy ngày sau.

Một nam tử mặc áo bào xanh cưỡi một con ngựa đen chạy chậm trên con đường nhỏ ở trong núi.

Gương mặt hắn thanh tú tuấn lãng, thoạt nhìn khá trẻ tuổi nhưng không có vẻ gì non nớt. Đó chính là Viên Minh vừa rời khỏi tông môn.

Lúc này, hắn ngồi ngay ngắn ở trên lưng ngựa, hai tay nhẹ nhàng kéo dây cương, con mắt khép hờ, hình như đang mặc cho con ngựa dẫn hắn đi về phía trước, nhưng mỗi khi đến một chỗ lối rẽ, hoặc con ngựa đi ra khỏi đường núi, hắn đều sẽ kéo nhẹ dây cương, điều chỉnh tốt phương hướng.

Ở phía trên đỉnh đầu của hắn là một con Độ Nha màu đen đang giang cánh bay lượn ở trên không trung của núi rừng, đôi mắt linh hoạt không ngừng liếc nhìn xung quanh.

Sở dĩ Viên Minh không cần nhìn đường, chính vì có phạm vi tầm nhìn của Độ Nha.

Hai con Độ Nha khác đã được hắn thả cho bay ra ngoài, một là dùng để dò đường, hai là rèn luyện mình đồng thời khống chế ba con Độ Nha, kiểm tra năng lực phạm vi tầm nhìn của ba chỗ.

Trên thực tế, đây cũng là một sự tu luyện, tu luyện năng lực khống chế và năng lực hồn tu của mình.

Rất nhanh, một con Độ Nha trong đó phát hiện ra một thôn trại được xây dựng trong sơn cốc, bên trong có khoảng ba mươi bảy ba mươi tám gia đình, đều là nhà được làm bằng trúc và gỗ.

Tinh thần Viên Minh khẽ chấn động, mở hai mắt ra.

Đây đã là một thôn trại lớn nhất mà hắn gặp được trong mấy ngày gần đây.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)