- Ký ức vẫn hết sức vụn vặt, rất nhiều chuyện còn chưa nhớ rõ!
Viên Minh lắc cái đầu căng nhức, cay đắng tự lẩm bẩm.
Lần này thông qua cắm hương vào lư hương gây ra nhập hồn, kích thích ký ức đã mất của hắn, khiến hắn nhớ tới vài chuyện tương đối gần.
Viên Minh cảm thấy, chỉ cần có thể lại nhập hồn lên Vương Thuận một lần nữa, làm cho hắn trở lại phủ tướng quân kia, có lẽ hắn lại có thể tìm lại tất cả ký ức của mình, thậm chí nhớ lại tin tức về người hãm hại mình.
Chỉ là từ sau lần đầu tiên nhập hồn vào tiểu hoàng đế, cùng với lần thứ hai nhập hồn vào người đánh xe Vương Thuận này lại thấy được, đối tượng bị nhập hồn dường như là ngẫu nhiên, mình có thể nhập hồn lên Vương Thuận hay không còn chưa biết.
Tuy nhiên, từ tin tức lộ ra trong những lời nói chuyện của nam tử mặt tròn kia lại thấy được, hai người có một điểm chung, đều là người quen biết với Viên Minh, nếu suy nghĩ thêm một bước, hai người hình như có quan hệ không tệ với Viên Minh, Viên Minh từng là thư đồng của tiểu hoàng đế, người chăn ngựa lại vô cùng quan tâm tới sự an nguy của Viên Minh, chắc hẳn quan hệ xưa nay không tệ.
- Chẳng lẽ đối tượng nhập hồn này chỉ có thể là người mình quen biết, hoặc quan hệ thân thiết?
Trong lòng Viên Minh thầm suy nghĩ.
Từ những gì thu được, lần đầu tiên mình còn ở Thập Vạn Đại Sơn, đối mặt với giờ phút tồn vong không có cách nào tu luyện ra pháp lực lại nguy hiểm đến tính mạng, thu được Cửu Nguyên Quyết hóa giải tình trạng khẩn cấp, cũng trở thành chỗ dựa quan trọng trong việc tu luyện bây giờ. Về phần người chăn ngựa lần thứ hai... Hình như không có quá nhiều thu hoạch tính thực chất, nếu thật sự tính toán, cũng chỉ là được biết một vài manh mối có liên quan tới thân thế của mình.
- Có thể đối tượng nhập hồn có liên quan tới vị trí và cảnh ngộ của mình?
Viên Minh nghĩ đến một khả năng.
Tất cả những điều này đều chỉ là suy đoán ban đầu của hắn. Dù sao trước sau tổng cộng mới thử được hai lần.
Tuy nhiên hắn tin tưởng, lần thứ ba nhập hồn, có lẽ có thể làm cho hắn tìm được nhiều quy tắc hon.
Điều này làm hắn bất giác hưng phấn, vừa nghĩ tới lần sau nhập hồn, hắn đã cảm thấy trong lòng nóng lên, tâm tư thật sự ngứa ngáy khó chịu nổi!
Vừa nghĩ tới điều này, Viên Minh không chú ý tới chuyện gì khác, lập tức lấy ra một viên linh thạch nắm trong tay, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết để hồi phục pháp lực.
Sau gần nửa ngày, pháp lực của Viên Minh hồi phục, lại lập tức rót pháp lực vào trong lư hương.
Nhưng khi hắn sắp tiêu hao hết pháp lực, lại đột nhiên phát hiện ra, lư hương bắt đầu bài xích pháp lực của hắn, bất kể hắn thử thế nào, sau đó đều không có cách nào rót pháp lực vào được nữa.
Mà lúc này, hình Thái Cực trên lư hương mới chỉ được thắp sáng một phần, thoạt nhìn chỉ khoảng một phần bảy của cả hình vẽ.
- Giới hạn rót pháp lực vào cao nhất là vậy à? Sau này không có cách nào thông qua rót pháp lực vào để thắp sáng hình Thái Cực sao?
Trong lòng Viên Minh hiện lên rất nhiều suy đoán, nhưng lúc này cũng chỉ có thể đành thôi.
Cũng may ngày hôm sau, Viên Minh lại thử rót pháp lực vào, phát hiện lư hương lại hút pháp lực của hắn.
Chỉ có điều cũng giống như hôm trước, vẫn chỉ có thể thắp sáng khoảng một phần bảy hình Thái Cực, lại bắt đầu bài xích pháp lực của Viên Minh, điều này cũng có nghĩa là dựa vào pháp lực rót vào, ít nhất phải cần bảy ngày mới có thể làm cho hình Thái Cực phát ra hết.
Đồng thời cũng lại có nghĩa là qua năm ngày sau, Viên Minh có thể tiến hành nhập hồn lại một lần nữa.
Sau khi Viên Minh xác nhận chuyện này, nhìn một nén hương đen còn sót lại trong lư hương, trầm ngâm suy nghĩ.
Hắn chỉ còn lại có một nén hương cuối cùng này, một khi sử dụng, lại đánh mất cơ hội tiếp tục nhập hồn. Lúc này, Viên Minh còn không rõ cơ chế vận hành chuyện nhập hồn này thế nào, căn bản không thể bảo đảm một lần nhập hồn lại có thể nhận được đáp án mình muốn.
Cho nên, hắn quyết định phải kiếm thêm càng nhiều hương đen hơn, lại tiếp tục đốt hương.
Sáng sớm hôm sau.
Viên Minh đi tới Thanh Phù Đường.
Một đệ tử chấp sự trẻ tuổi thấy thế, lập tức bước tới đón.
- Sư huynh, ta muốn mua một ít hương.
Viên Minh đi thẳng vào vấn đề, nói.
- Hương? Là hương liệu dùng tới để an thần tĩnh tâm, trợ giúp tu hành à?
Chấp sự trẻ tuổi nghe vậy thì sửng sốt, có phần không xác định hỏi thăm.
- Không phải, ta chỉ cần hương bình thường... Chính là hương đốt để bày đồ cúng.
Viên Minh giải thích.
Chấp sự trẻ tuổi nhìn chằm chằm vào Viên Minh một lúc lâu, xác nhận hắn không phải đang nói đùa với mình, mới lắc đầu nói:
- Tông môn chúng ta không làm chuyện tế thần, từ trước đến nay không bán hương, sư huynh muốn mua, sợ rằng phải ra phố phường thôn quê bên ngoài xem thử.
- Có thể cho ta xem loại hương liệu mà sư huynh nhắc tới không?
Viên Minh suy nghĩ một lát, vẫn nói.
- Chờ một lát.
Chấp sự trẻ tuổi đánh tiếng, rất nhanh cầm lấy một hộp gỗ hình tròn lớn bằng bàn tay về.
- Đây là Ninh Tâm Hương, đốt lúc ngồi tĩnh tọa tu luyện có thể ngưng tâm sạch thần, tăng cao khả năng tập trung của ngươi.
Chấp sự trẻ tuổi vừa giảng giải và mở hộp gỗ ra.
Viên Minh nhìn thấy bên trong chứa một lớp bột phấn màu đỏ sậm, bên trong tỏa ra một mùi đàn hương thoang thoảng.
Hắn thở dài, trực tiếp từ biệt rời đi.
Thứ này chênh lệch quá xa với thứ hương hắn muốn.
Trong tông môn, nếu Thanh Phù Đường không có, càng không thể mua được ở các đường khác.
Sau khi ra khỏi Thanh Phù Đường, Viên Minh lại bắt đầu có ý định rời khỏi tông môn, đi bên ngoài một chuyến. Dù sao chuyện này còn một ngày không tìm được manh mối, hắn sẽ không yên tâm.
Hắn trở lại Hỏa Luyện Đường, lao thẳng đến Hỏa Phường, nhìn thấy Phương Cách sư huynh.