Tiên Giả

Chương 235: Khói lửa (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Chẳng lẽ... Ta vốn là người ở chỗ này?

Trong lòng Viên Minh thầm giật mình, không nhịn được suy đoán.

Cảm giác này giống như đến từ sâu trong linh hồn, không giống như cảm giác dung hợp với ký ức của nguyên chủ.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Đoàn xe đi tới một mảnh đất trống ở thành nam, miếu thành hoàng lại ở đó.

Trên quảng trường ngoài miếu đã sớm ô tập trung rất nhiều người, chỉ có điều bởi vì cửa miếu đóng, tất cả mọi người cầm nén hương trong tay, chờ ở bên ngoài, tất cả nhốn nháo nhưng lại có vẻ khá yên tĩnh.

Chờ đến khi đoàn xe của phu nhân tướng quân đến, đám người lập tức bị binh sĩ tách ra, chừa lại một lối đi rộng rãi ở giữa.

Ông từ là một lão đạo tóc hoa râm, nhìn thấy phu nhân tướng quân tới, lập tức tiến lên nghênh đón.

Viên Minh cũng theo người khác tránh qua một bên, yên lặng chờ đợi.

Lúc này, phu nhân của tướng quân bước từ trên xe ngựa xuống, trên người mặc áo khoác sang trọng.

Thống lĩnh hộ vệ bên cạnh tiến lên, cầm một hộp gỗ đàn tử tinh xảo trong tay. Sau khi hắn mở ra, lấy từ bên trong ra ba nén hương vừa to vừa dài màu đen dâng lên.

Lúc này, ông từ mới chạy chậm tới, mở cửa miếu.

Phu nhân tướng quân cầm ba nén hương đi vào cửa miếu, dân chúng thương nhân còn lại căn cứ tiền nhan đèn của từng người nhiều hay ít, phân ra thứ tự đẳng cấp, đi theo phía sau, cũng bắt đầu đi vào trong miếu theo.

Đám người đi theo như Viên Minh, ngoại trừ thống lĩnh hộ vệ, đám người còn lại đều chỉ có thể chờ ở bên ngoài.

Theo nghi thức dâng hương bắt đầu, một tiếng chuông được gõ lên, hòa lẫn với tiếng tụng kinh nào đó từ trong miếu thành vọng ra.

Dân chúng trên quảng trường bên ngoài đều dùng hai tay giơ cao nén hương đã đốt, bắt đầu quỳ xuống đất lễ bái.

Viên Minh dựa vào bên cạnh xe ngựa, quan sát xung quanh.

Miếu thành hoàng này được đèn nhang đầy đủ, có thể khiến phu nhân của tướng quân tới dâng hương đã chứng tỏ được vấn đề này, lại nhìn bên ngoài đông nghịt dân chúng, vẻ mặt mỗi người đều cung kính nghiêm túc, hiển nhiên thật lòng kính trọng ngưỡng mộ.

Bầu không khí trang nghiêm cũng theo đó tràn ngập ra xung quanh.

Viên Minh nhìn về phía miếu thành hoàng cổ xưa kia, nhìn từng làn khói từ bên trong bay lên, nhất thời cũng kích động muốn chắp hai tay trước ngực, từ phía xa lễ bái.

Hắn chuyển tầm mắt về phía một con đường khác, chỗ đó chiêng trống vang trời, pháo đồng kêu lên, có các trò xiếc ảo thuật và biểu diễn đi cà kheo, tiếng ủng hộ không ngừng vang lên, cũng là cảnh tượng náo nhiệt khác thường.

Cho tới giờ phút này, hắn mới cảm thấy thoải mái, tuy lần này nhập hồn không thể giống như lần trước, mang tới công pháp tu luyện cho hắn, nhưng làm cho trái tim đang trôi dạt ở Nam Cương của hắn có chút an ủi.

Khói lửa nhân gian giỏi an ủi lòng người phàm nhất.

Giờ phút này, hắn lại giống như một thành viên bình thường nhất trong tòa thành này, nhất thời gặp được khói lửa đã lâu không thấy.

Lúc này, nam nhân mặt tròn nhích lại gần.

- Vương Thuận, ngày hôm nay ngươi làm sao vậy?

- Sao vậy?

Nghe được câu hỏi, Viên Minh nhìn về phía đối phương, nói.

- Ta luôn cảm thấy ngày hôm nay ngươi không tập trung, rất không thích hợp, ngươi không bị bệnh chứ?

Nam nhân mặt tròn thoáng hiện vẻ quan tâm thân thiết hỏi thăm.

- Không sao, có thể là do nghỉ ngơi không tốt.

Viên Minh nói cho có lệ.

- Sao vậy, ngươi vẫn đang lo lắng cho sự an nguy của công tử à? Ta nói ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy nữa, hôm nay phu nhân tới dâng hương, chắc hẳn là cầu phúc cho công tử.

Nam nhân mặt tròn nói.

- Công tử hắn... Ôi!

Viên Minh nói hùa theo nam nhân, thở dài một tiếng.

Tiếng thở dài của hắn hình như cũng kích động tâm trạng của nam tử mặt tròn, không nhịn được thở dài theo, nói:

- Suy nghĩ tới công tử nhà chúng ta, đường đường là con trai độc nhất của Viên tướng quân, thật lạc ở bên ngoài lâu như vậy, cho dù còn sống cũng không biết phải chịu tội thế nào?

Con trai độc nhất của Viên tướng quân, thất lạc ở bên ngoài đã hơn một năm?

Trong lòng Viên Minh thầm run lên bần bật, lập tức nắm được tin tức quan trọng trong lời nói của hắn.

Viên Minh đang suy nghĩ tìm từ, nghĩ nên làm thế nào để tìm hiểu được nhiều tin tức hơn, lại nghe nam nhân mặt tròn tiếp tục nói:

- Có người nói bệ hạ cũng buồn phiền về chuyện như vậy, lúc bệ hạ còn là hoàng tử, công tử còn là thư đồng ở bên cạnh, vốn nên có tiền đồ vô lượng, bây giờ lại...

Viên Minh nghe vào trong tai, hận không thể trực tiếp mở miệng hỏi một câu "công tử tên gọi là gì", nhưng hắn không thể hỏi như vậy, chỉ sợ sẽ bị xem thành kẻ điên.

- Nếu công tử không qua bên kia sẽ không có chuyện này...

Viên Minh cân nhắc một chút, không tỏ thái độ nói một câu.

- Trong người có lệnh vua, đi sứ Nam Cương lại là chuyện quang vinh tới mức nào, sao có thể không đi được. Hơn nữa, lần này công tử cũng cần phải đi sứ để kiếm lấy công trạng, tích góp nghiệm.

Nam nhân mặt tròn vừa nói ra lời này, trong đầu Viên Minh chợt nghe "Oong" một tiếng, nhất thời hơi thất thần.

Nam nhân mặt tròn thấy vẻ mặt hắn dại ra, mãi không nói lời nào, lắc đầu thở dài một tiếng, cũng không nói tiếp nữa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)