- Ngươi nhìn ta làm gì?
Nam nhân mặt tròn theo bản năng xoa gò má của mình.
Viên Minh không vội trả lời, mà cúi đầu liếc nhìn trang phục của mình, trông trang phục giống như nam nhân mặt tròn, xem ra cũng là thân phận tạp dịch.
- Chênh lệch có hơi lớn đấy...
Trong lòng Viên Minh xúc động.
Lần trước nhập hồn vào một hoàng đế thiếu niên, lần này lại biến thành tạp dịch thấp hèn.
- Ta chỉ ngủ một lát, ngươi ngạc nhiên như vậy làm gì?
Viên Minh bắt chước giọng điệu của nam nhân mặt tròn, nói.
- Ngươi còn dám mạnh miệng? Ngươi bớt nói nhảm đi, mau dắt ngựa tới, phía trước chuẩn bị xe ngựa xong rồi, phu nhân chuẩn bị đi miếu thành hoàng để dâng hương, nếu chậm trễ, thằng nhóc ngươi sẽ được dễ chịu đấy.
Nam nhân mặt tròn thúc giục.
Lúc này, Viên Minh mới thuận tiện quan sát hoàn cảnh xung quanh mình.
Hắn phát hiện mình hình như đang ở trong một tòa nhà cao cửa rộng, phía sau là một cái chuồng lớn bằng bốn năm căn nhà, bên trong nuôi bảy tám con ngựa cao lớn.
Những con ngựa này đều là ngựa thuần một màu, hoặc đen hoặc trắng, hoặc đỏ hoặc vàng, trên thân không có màu lai tạp, thoạt nhìn đều rất có tinh thần.
- Ngày hôm nay là ngày nào vậy?
Viên Minh mở miệng hỏi.
Nam nhân mặt tròn kia nghe vậy, lại nhìn về phía hắn với vẻ mặt kỳ quái, nghi ngờ nói:
- Vương Thuận, có phải ngươi bị trúng tà không?
- Ta trúng tà gì chứ? Chỉ là tối qua ta uống chút rượu, ngày hôm nay ngủ tới mơ hồ rồi.
Viên Minh nói.
- Nếu không phải là thằng nhóc ngươi có cách chăn ngựa giỏi, lão gia nhìn ngươi thuận mắt, với đức hạnh này của ngươi có thể đi vào phủ tướng quân chúng ta sao? Còn không nhanh lên, ta sẽ bị ăn hèo với ngươi mất.
Nam nhân mặt tròn tức giận nói.
Phủ tướng quân? Hắn là tạp dịch trong phủ tướng quân à?
- Ngươi còn chưa nói hôm nay là ngày nào?
Viên Minh tiếp tục hỏi.
- Tổ tông của ta ơi, hôm nay là ngày hội chùa trong miếu thành hoàng của nam thành, phu nhân chúng ta bỏ ra một số lớn bạc mới cướp được cơ hội đốt hương đầu tiên, ngươi còn không nhanh lên, ta thật sự sẽ cáu với ngươi đấy.
Nam nhân mặt tròn tức giận nói.
Viên Minh nghe vậy, lúc này mới đứng lên, đi vào trong chuồng.
Hắn theo bản năng chọn ba con ngựa màu trắng trong chuồng, kéo dây cương đi ra.
Dựa theo lễ chế, phu nhân của tướng quân tối đa chỉ có thể ngồi xe do ba con ngựa kéo.
Bởi vì phải kéo xe, cũng không cần yên ngựa, Viên Minh lại đi theo phía sau nam nhân mặt tròn, dắt ba con ngựa ra khỏi chuồng, đi về phía trước viện.
Đến một sân rộng ở tiền viện, một chiếc xe được trang trí xa hoa tinh mỹ đã đỗ ở đó.
Viên Minh dắt ba con tuấn mã tiến tới, buộc lên trên xe ngựa.
Sau khi thu xếp ổn thỏa mọi chuyện xong, lại chờ vị phu nhân tướng quân kia đến.
Viên Minh tranh thủ thời gian này, nhìn xung quanh, nhìn thấy bên ngoài sân có từng bóng cây cao lớn đứng lặng lẽ, giống như là một khu trồng cây cảnh.
Chỗ xa hơn còn có một tháp màu xám xanh có tám cạnh cao ước chừng năm tầng.
- Ơ...
Chẳng biết tại sao, Viên Minh nhìn hình dáng bên ngoài tòa tháp cao này, tự nhiên cảm thấy có vài phần quen mắt.
Ngay vào lúc này, một đội người mang một cái kiệu đẹp mắt đi về phía bên này.
Bên cạnh kiệu có mấy nha hoàn trông xinh đẹp, tuổi không lớn lắm, phía sau còn có hai hàng binh sĩ đeo binh khí, mặc áo giáp, mỗi người đều đầy sát khí, rõ ràng đều từng ra trận giết địch.
- Vương Thuận, cúi đầu xuống, ngươi không muốn sống nữa à?
Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng nhắc nhở của nam nhân mặt tròn.
Hắn quay đầu nhìn lại, chỉ thấy đối phương đã tránh qua một bên, hai tay đặt ở hai bên đầu gối, đầu cúi thấp, chỉ dám nhìn chân của mình.
Mặc dù Viên Minh không có sự kính nể và sợ hãi của nô bộc, nhưng cũng không muốn muốn mang tới rắc rối cho chủ nhân cũ của cơ thể này, lại cúi đầu giống như hắn.
Kiệu dừng lại ở trước mặt, lập tức lại có nha hoàn đỡ phu nhân tướng quân duyên dáng và sang trọng ngồi lên xe ngựa.
Chờ đến khi phu nhân và nha hoàn bên cạnh lên xe ngựa, những người khác mới xếp thành hàng đi theo ở hai bên.
Viên Minh chịu trách nhiệm đánh xe ngựa, đi tới thành nam.
Cũng may còn có mấy binh lính cưỡi ngựa đi ở phía trước đội ngũ, bằng không Viên Minh thật sự lo lắng mình đi nhầm đường, bị người ta nhìn ra.
Đội ngũ xe ngựa đi qua qua mấy sân, cuối cùng mới rời khỏi phủ đệ, đi ra phía ngoài.
Con đường bên ngoài phủ tướng quân rộng đến mức làm cho Viên Minh kinh ngạc, trên mặt đất lát gạch chỉnh tề, được quét sạch vô cùng sạch sẽ.
Nhà ở hai bên đường phân bố khá thưa thớt, nhưng chỉ nhìn cửa phủ sẽ biết đều là quan to cao quý, mỗi nơi đều thể hiện ra hết vẻ xa hoa cao quý.
Đội xe ngựa chậm rãi rời khỏi thành nam.
Viên Minh nhìn cảnh tượng bên đường, nhất thời có phần hoảng hốt.
Hắn không biết có phải trí nhớ của mình dung hợp với ký ức của thân thể này không, tự nhiên cảm thấy cảnh tượng hai bên đường càng xem càng quen mét.
Đặc biệt là hai hàng cây tùng to khỏe hai bên đường kia đều lớn tới mức đủ cho hai người lớn ôm.
- Kỳ quái...
Trong bụng Viên Minh đầy nghi ngờ, xe ngựa chậm rãi chạy đến một khu vực khác.
Khác với nơi ở của các quan to cao quý trống trải và yên tĩnh, đường xá ở đây rõ ràng chật hơn, trên mặt đất không còn trải đá xanh mà là, mà gạch bằng đất nung.
Đồng thời hai bên đường xuất hiện rất nhiều kiến trúc san sát nối tiếp nhau.
Những kiến trúc này treo rất nhiều tấm biển và cờ, có chỗ thậm chí là lều được làm bằng trúc, bằng gỗ, phía trên treo rất nhiều đồ trang trí, lộ rõ sự khác biệt của nó và các nhà khác.
Viên Minh ở Nam Cương lâu, các loại ký ức về Trung Nguyên trong trí nhớ đều mơ hồ vụn vặt, nhưng rất nhiều cảnh tượng ngủ say ở trong trí nhớ vẫn trùng khớp với cảnh tượng trước mắt.
Đường phố vô cùng náo nhiệt, các cửa hàng chật chội đông đúc, người chen chúc qua lại, cùng với từng tiếng rao hàng tha thiết nhiệt tình...
Trong lúc giật mình, Viên Minh cảm thấy mình không còn nhập hồn vào trên thân người khác nữa, mà giống như đích thân đến nơi này.
Hắn liếc mắt đã nhìn thấy được bên đường có một tấm biển buôn bán nhỏ gần đó, trên đó viết "bánh trôi ủ rượu", không nhịn được liếm môi một cái.
Rõ ràng còn chưa nhìn thấy được bánh trôi ủ rượu, thậm chí không thể nhớ ra thứ đó có hình dáng cụ thể thế nào, trong trí nhớ Viên Minh đã hiện ra cảm giác ấm áp, ngọt ngấy, mềm mại.
Trong tửu lâu cách đó không xa bay ra mùi rượu nồng lẫn với mùi thơm của thức ăn, mùi vị đó hoàn toàn khác với rượu của Nam Cương, rất nổng.
Tất cả mọi thứ hắn nhìn, ngửi, nghe được trước mắt đều lộ ra cảm giác quen thuộc khó có thể hình dung được.