Tiên Giả

Chương 233: Quen thuộc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ngày hôm sau.

Trong một sơn cốc tràn ngập mùi linh dược.

Một lão già râu tóc bạc trắng ngồi ở dưới mái hiên nhà tranh, trước người là một cái nồi được đặt trên bếp lò, bên trong hầm cá béo ngậy, canh cá sôi ùng ục ùng ục, bay ra mùi thơm mê người.

Lão già nhìn thấy một bóng người xuất hiện ở lối vào sơn cốc phía xa, trên mặt lập tức tươi cười.

Mãi đến khi người trẻ tuổi kia tới gần, lão già mới lên tiếng:

- Viên Minh, ngươi tới quá đúng lúc rồi, ta vừa hầm một nồi cá còn chưa kịp ăn, ngươi đã đến.

- Ta không phải sợ Ngư Ông tiền bối ăn cá không có rượu, đưa rượu tới cho ngài sao.

Viên Minh cũng không khách sáo, cười nói.

Nói xong, hắn lại nhấc hai vò rượu đỏ thẫm trong tay lên.

- Chà, ngươi thật sự mang rượu tới à?

Ngư Ông vừa nhìn thấy có rượu, trong ánh mắt lập tức sáng lên.

Hắn vội vàng đứng dậy bước tới đón.

- Chuyện ta đã hứa với ngài, sao có thể quên được?

Viên Minh vừa cười vừa giơ vò rượu tới, nói.

- Được được được, đúng lúc uống với ta vài chén.

Ngư Ông cười ha hả, kéo Viên Minh ngồi xuống.

- Thơm quá, ta cảm giác con cá ngày hôm nay rất tươi đấy.

Viên Minh ngửi được mùi thơm, không khỏi khen ngợi.

- Hừ còn phải nói à, nồi cá này ít nhất bỏ ba vị linh thảo dược linh ba mươi năm trở lên, vừa bổ dưỡng lại tăng thêm mùi vị, người bình thường ta mới không cho hắn nếm đâu.

Ngư Ông cười tủm tỉm nói.

- Tiền bối, ngài lấy linh dược trong vườn thuốc, thật sự không sao chứ?

Viên Minh hỏi.

- Ngươi không nói, ta không nói, ai biết được? Sau này ngươi thường xuyên tới, ta bảo quản sẽ bồi bổ cho ngươi long tinh hổ mãnh.

Ngư Ông cười ha hả nói.

- Vãn bối đương nhiên không dám từ chối lòng tốt của tiền bối. Chỉ có điều trong khoảng thời gian tới, ta phải bế quan tu luyện một thời gian, chờ đến khi bế quan xong, lại mang rượu tới gặp ngài.

Viên Minh nói.

- Cần cù tu luyện là chuyện tốt.

Ngư Ông nghe vậy, gật đầu khen ngợi.

...

Ban đêm.

Ánh trăng sáng ngoài cửa sổ chiếu vào trên người Viên Minh.

Hai tay hắn ôm lư hương, toàn thân tắm trong ánh sáng rực rỡ.

Đúng lúc này, trong lòng Viên Minh bỗng nhiên có cảm giác, chậm rãi mở mắt ra.

- Lại là đêm trăng tròn, cũng không biết bao giờ ta mới có thể trở về quê hương Trung Nguyên?

Hắn khẽ thở dài nói.

Ánh mắt hắn bất chợt nghiêm nghị, nhìn lư hương màu xanh trong tay mình, ánh mắt không khỏi lập lòe.

Chỉ thấy hình Thái Cực trên lư hương sáng hơn, nhưng vẫn cách thắp sáng hoàn toàn một chút.

- Trải qua mấy tháng này, lại còn thiếu một chút là có khả năng sáng hẳn...

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ.

Lúc này, hắn bỗng nhiên xuất hiện suy nghĩ kỳ lạ nói:

- Nếu lư hương này cũng là một loại pháp bảo, không biết thử lấy pháp lực phát động, có thể có thay đổi mới không.

Nghĩ như vậy, hai tay hắn nâng lư hương lên, bắt đầu rót pháp lực vào trong đó.

Pháp lực vừa rót vào, Viên Minh đã phát hiện ra có điều không đúng.

Rõ ràng khác với lúc trước phát động pháp khí, pháp lực của hắn bị lư hương hấp thụ, đúng là bị cắn nuốt hấp thụ vào.

Nhưng lư hương lại không có biến hóa rõ ràng.

- Không đủ nhiều sao?

Viên Minh vừa nghĩ, bắt đầu dồn hết sức lực rót pháp lực vào.

- Vù...

Qua hồi lâu, sau khi Viên Minh rót hơn nửa pháp lực vào trong lư hương, cuối cùng trên hình vẽ Thái Cực phát ra một ánh sáng ôn hòa.

- Còn được thật à! Có phải điều này cũng có ý nghĩa là có thể lại đốt hương lần nữa?

Trong lòng Viên Minh vui mừng.

Vừa nghĩ tới điều này, hắn lập tức ngừng tu luyện, đóng cửa sổ lại, khóa chặt cửa phòng và trở lại bên giường.

Lần trước đốt hương đen, làm cho hắn thành công nhập hồn vào trên thân hoàng đế thiếu niên, từ đó thu được công pháp tu luyện Cửu Nguyên Quyết, trực tiếp thay đổi vận mệnh của hắn.

Cho nên, Viên Minh vẫn luôn muốn thử đốt hương lần nữa.

Chỉ tiếc sau đó hắn thử vài lần đều thất bại, hắn trước sau không có cách nào đốt hương.

Lần này, hình Thái Cực trên lư hương phát ra ánh sáng, có lẽ chính là cơ hội đốt hương mới.

Viên Minh nghĩ như vậy, không do dự nữa, lập tức cầm hộp quẹt tới đốt một nén hương đen và cắm vào trong lư hương.

Ngọn lửa trên hộp quẹt tới gần đầu hương, ngọn lửa lay động rất nhanh đã liếm tới.

Chỉ một lát sau, một làn khói xanh lượn lờ bay lên, nén hương đen thứ hai quả nhiên đã cháy.

Loại mùi hương đan xen giữa mùi đàn hương và mùi tùng rất nhanh đã tràn ngập ở trong phòng.

Viên Minh ngửi được mùi hương này, ý thức bắt đầu trở nên ảm đạm, cảnh vật trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Hắn đã quen thuộc với cảm giác này, không còn khủng hoảng như lần đầu tiên nữa, chỉ là cố gắng mở to hai mắt, muốn giữ vững tỉnh táo tới đối diện với cảm giác ảm đạm này.

Chỉ tiếc là sự chống cự của hắn không thể duy trì được bao lâu, trước mắt lại chìm trong bóng tối, mất đi ý thức.

Cũng không lâu lắm, từ xung quanh truyền tới tiếng huyên náo.

Viên Minh cảm giác bị người đẩy vai, hai mắt mơ hồ đột nhiên mở ra.

- Vương Thuận, ngươi không cần đầu nữa à? Ngày hôm nay là ngày nào, ngươi còn dám ngủ biếng?

Hắn dụi mắt, thấy rõ người nói chuyện bên cạnh là một nam nhân mặt tròn mặc trang phục gọn gàng màu nâu, dáng vẻ như tạp dịch trang phục.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)