- Hừ, không ta làm cho Âm Quỷ Kỳ mất khống chế đến mức cắn trả, sang năm cỏ trên mộ ngươi cũng mọc dài rồi.
Con mèo bạc hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói.
- Ngươi làm cho Âm Quỷ Kỳ cắn trả thế nào vậy?
Viên Minh nói
- Không nói cho ngươi biết.
Con mèo bạc trả lời.
Viên Minh đã sớm quen với dáng vẻ cao ngạo lạnh lùng lại trong nóng ngoài lạnh này của nó, mở miệng hỏi:
- Nếu ngươi gặp phải chuyện như vậy, ngươi có ra tay cứu không?
- Ta sẽ không làm chuyện nhàm chán này, các nàng sống ở Nam Cương thảm như thế, sớm chết sớm đầu thai không tốt sao?
Con mèo bạc hỏi ngược lại.
- Vì sao Bích La Động có thể tàn sát hãm hại người phàm như vậy?
Tuy Viên Minh đã từng chứng kiến qua rất nhiều chuyện tàn nhẫn, lấy bản tính của hắn bây giờ vẫn không thể hiểu được.
- Thế gian này có vô số công pháp, công pháp tà đạo hơn ngươi tưởng nhiều. Nghĩ xem những mảnh vỡ hồn phách kia sẽ được cầm tới chế luyện thứ gì.
Giọng nói lạnh như băng của con mèo bạc vang lên ở trong thức hải của Viên Minh.
Viên Minh nhớ tới tình cảnh của mình ở trong Bích La Động, ở lại thì xấu hổ, rời đi cũng không biết đi theo con đường nào, tương lai tu luyện càng không bảo đảm, hắn bất giác trầm ngâm.
- Ta nhắc nhở ngươi, lần này ngươi cố vận dụng năng lực Nuôi Hồn, sau này sẽ có hậu hoạn không nhỏ đâu.
Lúc này, giọng nói của con mèo bạc lại vang lên ở trong thức hải của hắn.
- Có hậu hoạn gì chứ?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Trước khi ngươi nắm giữ năng lực tịnh hóa thần hồn, đừng tùy tiện sử dụng Nuôi Hồn. Bằng không thần hồn bị tiêu diệt sẽ không có cách nào luân hồi đâu.
Con mèo bạc cảnh cáo.
- Vậy vì sao ngươi không giúp ta sớm hơn?
Viên Minh nói.
- Tịch Ảnh ta thích nhất là nhìn kẻ ngốc hành hiệp trượng nghĩa, không biết tự lượng sức mình, bị đánh cho không còn tri giác. Ha ha ha.
Con mèo bạc cất tiếng cười to, bỗng nhiên kêu lên một tiếng, phát hiện mình lỡ lời, nghiêng đầu, xoay người muốn rời đi.
Viên Minh thấy con mèo bạc muốn đi, thét lên:
- Đừng đi, ngươi có tên à? Ngươi tên là Tịch Ảnh sao?
- Không được gọi tên ta, tên của ta là cho ngươi gọi sao?
Con mèo bạc quay đầu lại và trừng mắt với Viên Minh, dáng vẻ hung dữ nhưng không dọa được người.
- Được rồi, được rồi, ta không gọi tên của ngươi nữa.
Viên Minh nói, giơ tay lướt qua túi trữ vật ở bên thắt lưng:
- Ngươi giúp ta một việc đi, xem hộ giúp ta đây là vật gì?
Lòng bàn tay của hắn bất chợt xuất hiện thêm tới một vật rắn màu trắng lớn bằng nắm tay, giống như đá lại giống như ngọc.
Đó là thứ hắn tìm được từ trong túi trữ vật của Hô Hỏa trưởng lão, nhưng không biết dùng làm gì.
- Bạch Ngọc Thạch Chi, một loại linh tài chủ yếu dùng để chế luyện loại pháp khí ngụy trang, chẳng qua không có tác dụng.
Con mèo bạc tùy tiện liếc qua, lại cho ra đáp án.
Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày, con mèo bạc Tịch Ảnh cảm thấy đây là thứ vô dụng, nhưng hắn là một quỷ nghèo, vì vậy tiếp tục hỏi tới:
- Có phải chế luyện mặt nạ Thiên Cơ cũng cần tới vật này không?
- Không sai. Ngoại trừ Bạch Ngọc Thạch Chi ra, còn cần da mặt của Nhân Diện Quỷ Chu, Ô Cương Tàm Tư, Ngọc Cơ Tán, cùng với Tục Đoạn Hoa. Ngươi hỏi cái này làm gì?
Con mèo bạc cảm thấy hơi kỳ lạ.
- Trên tay ta vừa lúc có da của Nhân Diện Quỷ Chu, nghe ngươi nói tới tác dụng của Bạch Ngọc Thạch Chi, ta mới hỏi vậy thôi.
Viên Minh cười nói.
- Biết những linh tài cũng vô dụng thôi, chỗ khó của việc chế luyện mặt nạ Thiên Cơ không ở chỗ thu thập linh tài, mà ở chỗ quá khó nắm giữ phù văn huyễn hóa nguyên bộ của loại pháp khí ngụy trang, người bình thường căn bản không học được. Hơn nữa, phải vẽ phù văn ở trên da mặt Quỷ Chu mỏng manh như vậy, cũng không dễ như vẽ trên binh khí, cho dù là Luyện Khí Sư chuyên nghiệp cũng chưa chắc có thể làm được.
Con mèo bạc nói.
- Không sao, mọi chuyện đều do người làm ta. Ở trên chuyện vẽ phù, ta vẫn tính là có chút căn bản, sau này học tập khắc phù mở linh, có thể thử.
Viên Minh ngược lại khá lạc quan.
Dù sao một lần không thành, cũng chỉ tổn thất chút linh tài mà thôi.
- Ngươi à? Hừ, với tu vi của ngươi bây giờ căn bản không có cơ hội học tập khắc phù mở linh đâu.
Con mèo bạc không che giấu sự chế giễu.
- Chuyện khắc phù mở linh có liên quan tới tu vi à?
Viên Minh kinh ngạc hỏi.
- Kẻ vô tri như ngươi sống đến bây giờ thật là không có thiên lý, chỉ có linh lực của tu sĩ Trúc Cơ kỳ mới miễn cưỡng đủ chống đỡ hoàn thành một lần rót linh, với tu vi của ngươi bây giờ căn bản không đủ.
Con mèo bạc tiếp tục hắt nước lạnh.
Viên Minh bị nàng giễu cợt quen rồi, cũng không thất vọng.
- Ngươi không để ý à?
Con mèo bạc hơi tò mò.
- Chuyện này có gì phải để ý chứ? Chẳng qua là tu vi không đủ, bây giờ không làm được không có nghĩa là sau này không làm được. Chỉ cần cần cù tu hành, sớm muộn gì cũng có thể tiến vào Trúc Cơ kỳ, đến lúc đó lại không thành vấn đề nữa.
Viên Minh nói.
Con mèo bạc nghe vậy, không muốn nói nhiều với Viên Minh nữa, vừa rồi không cẩn thận để lộ tên, đã làm cho nó hơi hối tiếc, nó lại xoay người uyển chuyển rời đi.
- Chờ đã!
Viên Minh gọi nó lại.
- Còn có chuyện nát gì nữa?
Con mèo bạc không nhịn được.
- Lần này cám ơn ngươi, Tịch Ảnh.
Viên Minh đột nhiên nói.
- Không được gọi tên ta.
Con mèo bạc vừa dứt lời, cầm hộp ngọc trên bàn kia và nhảy ra. Trên không trung, đám lông màu trắng bạc trở nên trong suốt, trong nháy mắt đã ẩn thân ở trong đêm tối, biến mất.
Bây giờ Viên Minh mới biết được con mèo bạc Tịch Ảnh này cắt cổ của Khôn Đồ thế nào.