Tiên Giả

Chương 231: Ngươi tên là tịch ảnh sao? (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Khôn Đồ bị giết chết rồi! Thật sao?

Mông Sơn trưởng lão chờ đã sớm không nhịn được, nóng lòng không chờ được nữa, tiến lên hỏi.

Hắn vừa nhận được lời nhắn do đại động chủ truyền đến, Khôn Đồ đột nhiên chết, hắn vẫn có chút coi trọng đệ tử này, càng lo lắng cho tung tích của Âm Quỷ Kỳ kia, lập tức chạy tới hỏi thăm tình hình.

Tát Nhân trưởng lão nghe nói câu này, cũng lộ vẻ kinh ngạc.

- Ô Lỗ vừa rồi chính là người có mặt ở hiện trường, chẳng qua may mắn trốn thoát. Còn có hai Hô Hỏa và Lưu Tô cũng bị giết.

Đại động chủ gật đầu, nói.

- Hô Hỏa cũng đã chết à?

Tát Nhân trưởng lão nhíu mày.

Hô Hỏa là chấp sự Thú Nô Đường do hắn quản lý, mặc dù tư chất bình thường, nhưng qua nhiều năm như vậy, vẫn quản lý Phi Mao thú nô rất tốt.

- Vào nửa ngày trước, Khôn Đồ, Hô Hỏa, còn có một đệ tử ký danh Lưu Tô ở bên ngoài thôn trại cách Bích La Động hơn hai trăm dặm về phía tây bắc cũng chết rồi.

Đại động chủ chậm rãi nói.

- Thôn trại cách bản môn hơn hai trăm dặm về phía tây bắc à? Chẳng lẽ là Miêu Hoa Trại?

Tát Nhân trưởng lão hỏi.

- Hả, ngươi biết chỗ đó?

Đại động chủ hơi bất ngờ.

- Đúng vậy, ta tới đây là muốn bẩm báo với đại động chủ một chuyện quan trọng...

Tát Nhân trưởng lão gật đầu, dừng lại một chút mới kể lại tỉ mỉ về chuyện đám người Viên Minh chấp hành nhiệm vụ bắt người thu hồn, bao gồm cả chuyện Hồ Trát bị một đám người áo đen giết chết.

Mông Sơn trưởng lão nghe vậy thì không ngừng biến sắc, đại động chủ vẫn bình tĩnh hơn rất nhiều, sắc mặt không mấy thay đổi.

- Căn cứ theo Ô Lỗ kể, lúc đó Khôn Đồ dẫn theo hắn và Hô Hỏa tới gần đó, Khôn Đồ phát hiện ra bên Miêu Hoa Trại có động tĩnh khác thường, lại chạy tới, mới gặp phải đám người áo đen kia. Theo hắn nhớ lại, thủ đoạn công kích của người áo đen đại khái không khác với lời ngươi nói.

Đại động chủ chỉ trầm ngâm một lát, lại nói thế.

Tát Nhân trưởng lão nghe vậy, hắn vốn còn nửa tin nửa ngờ về lời Viên Minh nói, bây giờ có Ô Lỗ làm chứng, ngược lại cũng bỏ qua chút nghi ngờ này.

Chỉ có điều chuyện này dính dáng quá sâu, đám người Khôn Đồ, Hô Hỏa chết không quan trọng, thật sự phiền phức là đám người áo đen kia.

- Các ngươi thấy chuyện này thế nào?

Đại động chủ nói xong, nhìn về phía hai người trước mặt.

- Bẩm đại động chủ, từ cách đám người Khôn Đồ bị tập kích, cùng với đám người áo đen kia có thể điều khiển thi thể và quỷ vật lại thấy được, rất giống với thủ đoạn của Hắc Hỏa Môn.

Tát Nhân trưởng lão trầm giọng nói.

- Đúng vậy, trong năm tông môn lớn cùng tồn tại ở Nam Cương, cũng chỉ có Hắc Hỏa Môn này có mâu thuẫn sâu sắc với Bích La Động ta, chỉ là không ngờ bọn họ sẽ ra tay vào lúc này.

Mông Sơn trưởng lão cũng nói.

- Tuy nói như vậy, nhưng những gì chúng ta biết được chỉ là từ miệng của hai Luyện Khí kỳ, vì lý do an toàn, vẫn phải phái người đi tới chỗ Miêu Hoa Trại điều tra mới được.

Đại động chủ nói.

- Ta đề nghị phái Trát Lãng đi vào điều tra, tin tưởng rất nhanh sẽ mang theo kết quả trở về.

Tát Nhân trưởng lão nói.

- Đệ tử nội môn của nhị động chủ này đúng là một người lựa chọn thích hợp.

Mông Sơn trưởng lão cũng phụ họa nói.

- Mông Sơn đi thu xếp, Tát Nhân ngươi đi thông báo xuống dưới, để tông môn tăng cường đề phòng. Các ngươi cũng biết, bây giờ đang thời kỳ đặc biệt, Trong thời gian này, các ngươi đều cần phải qua hỗ trợ Luyện Lư Đường. Chuyện lần này tạm thời cứ vậy đã, chờ điều tra có tin tức, lại bàn bạc kỹ hơn.

Đại động chủ phân phó.

...

Cùng lúc đó, Viên Minh rời khỏi Thú Nô Đường, trực tiếp quay về nơi ở.

Hắn cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện với Tát Nhân trưởng lão vừa rồi, tự nhận không lộ ra sơ hở, nếu bên phía Ô Lỗ đều thuận lợi, chắc hẳn có thể giấu giếm được chuyện này.

Viên Minh ngồi xuống khoanh chân, bắt đầu ôm lư hương, vận chuyển Minh Nguyệt Quyết.

Mượn hiệu lực và tác dụng của Nhục Cốt Đan, thương thế của hắn đã lành hơn nửa, điều tức không tới một hai ngày là có thể khỏi hẳn, có lư hương ở đây, phương diện tổn hao thần hồn của hắn sẽ không có vấn đề quá lớn.

Vừa nghĩ tới điều này, trong lòng hắn thả lỏng, tuy nhiên trải qua trận đánh này, hắn cũng dần dần hiểu rõ một vài chuyện mà con mèo bạc đề cập trước đó.

Hồn tu lấy lực lượng thần hồn đối chiến, có khả năng đả thương người vô hình, thậm chí không phải không thể khiêu chiến vượt cấp. Chỉ là thần hồn yếu đuối, không thể so với cơ thể, có chút lơ là sẽ bị cắn trả, thậm chí tổn hao quá mức khó khôi phục.

Hắn may mắn có lư hương bên người, ngược lại không cần e ngại điểm ấy, đối với thủ đoạn hồn tu thi triển càng có thể buông tay chân ra, bằng không lần này gặp phải sự bao vây tấn công như vậy, chưa chắc đã có thể có kết quả này.

- Lư hương này đúng là chí bảo đối với hồn tu!

Viên Minh mừng thầm, tiếp tục vận chuyển Minh Nguyệt Quyết.

Nửa ngày sau, hắn tự cảm thấy hồn lực hồi phục quá nửa, lại bắt đầu thử tập trung hồn lực ở trong thức hải, cố gắng ngưng tụ Hồn Nha.

Hồn Nha là cơ sở thần thông hồn tu của hắn, không ngưng tụ ra một con chờ lệnh, trong lòng hắn có chút bất an.

Kết quả ngoài dự đoán của hắn là, bất luận hắn phát động hồn lực thế nào, vẫn không có cách nào ngưng tụ ra Hồn Nha.

- Có chuyện gì vậy?

Viên Minh nhíu mày, hồi tưởng lại thông tin năng lực nhận được khi thần hồn biến hóa thành công.

“Viễn Du" và "Nuôi Hồn" không có thời gian hạn chế, duy nhất chỉ có "Đụng Hồn", bởi vì phải hi sinh một con Hồn Nha, cho nên sau mỗi lần sử dụng, cần bảy ngày giảm xóc mới có khả năng lại dùng tiếp.

Ban đầu hắn vốn cho rằng, như vậy là vì hồn lực cần bảy ngày mới có khả năng hồi phục, hiện tại xem ra không phải là vậy.

- Thôi, bảy ngày thì bảy ngày, không cần gấp.

Viên Minh nói thầm một tiếng, tiếp tục vận công chữa thương.

Ban đêm.

Viên Minh đang ngồi khoanh chân ở phía trước cửa sổ, tĩnh tâm tu luyện công pháp Minh Nguyệt Quyết, ánh sáng trắng mông lung bao phủ trên thân, ở ngoài thành một vòng ánh sáng màu trắng mờ nhạt đến mức mắt thường gần như khó có thể nhìn ra.

Lúc này, từ trước cửa sổ chỗ vọng đến một tiếng động rất nhỏ.

Viên Minh thu lại ánh sáng trên thân, chậm rãi mở mắt ra, bất chợt nhìn thấy con mèo bạc với bộ lông tóc bạc tao nhã, đang ngồi ở trên nhánh cây tùng ngoài cửa sổ.

Hắn biết con mèo bạc có chuyện tìm hắn, bằng không căn bản sẽ không làm ra động tĩnh, để cho mình phát hiện.

- Tiến đến nói chuyện một lát chứ?

Viên Minh đứng lên, lấy ra một hộp ngọc đặt ở trên bàn gần cửa sổ, sau đó lùi về phía sau vài bước, cười nói.

Con mèo bạc hơi do dự, sau đó bước từng bước tao nhã tới trên cái bàn gần cửa sổ, ngồi xổm xuống.

- Đại anh hùng, cảm giác hành hiệp trượng nghĩa thế nào?

Giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong đầu Viên Minh.

Viên Minh tham gia nhiệm của Thú Nô Đường vụ, cho rằng sẽ gió êm sóng lặng, nhưng gặp phải mẹ con Đồ Á là chuyện ngoài dự đoán của hắn.

Viên Minh kéo một cái ghế tới và ngồi xuống, trả lời:

- Ta cũng không thể thấy chết mà không cứu chứ? Không phải còn có ngươi ở đâu?

Con mèo bạc nghe vậy, đầu nghiêng sang bên trái, đôi mắt với màu sắc lạ tuyệt đẹp lóe sáng.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️

🔊️Bình luận (0) - 🎫Đề cử (0)