Tát Nhân trưởng lão cầm lấy cái chuông cẩn thận kiểm tra, xác nhận hồn phách trong đó không sai.
- Các ngươi vừa nói có người tập kích? Viên Minh, ngươi cẩn thận nói xem.
Tát Nhân trưởng lão ngồi xuống, hỏi.
- Khởi bẩm trưởng lão, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy.
Viên Minh tiến lên, hết sức lo sợ nói.
- Kẻ địch có đặc điểm gì? Hắn sử dụng loại pháp khí nào? Số lượng người bao nhiêu? Lần lượt nói ra.
Tát Nhân trưởng lão nhìn về phía Viên Minh.
- Vâng. Chuyện là thế này...
Viên Minh đáp một tiếng, cẩn thận nói ra chuyện Hồ Trát dẫn người tàn sát Miêu Hoa Trại trước.
Chi tiết về quá trình sau đương nhiên bị sửa lại, đổi hắn ra tay giết chết Hồ Trát thành Hồ Trát bị một đám người áo đen tập kích, bị người áo đen giết chết, bởi vì mình chạy tới sau, không địch lại mới nhảy vào trong sông, lúc này mới may mắn thoát chết.
- Người áo đen? Những người này sử dụng thủ đoạn gì?
Tát Nhân trưởng lão hỏi tới.
- Lúc đó, đệ tử một lòng chạy thoát thân, không nhìn thấy rõ, bọn họ hình như có thể điều khiển được thi thể và quỷ vật.
Viên Minh do dự một lát mới nói.
- Điều khiển thi thể và quỷ vật! Ngươi nhìn rõ chứ?
Cơ mặt của Tát Nhân trưởng lão giật giật, trầm giọng truy hỏi.
- Đệ tử cũng không dám bảo đảm, tuy nhiên Hồ Trát sư huynh quả thật bị một u hồn màu đen xuất hiện từ lòng đất giết chết, có một người áo đen điều khiển một con luyện thi mặt xanh nanh vàng tập kích ta.
Viên Minh nói.
- Còn có tình huống khác không?
Tát Nhân trưởng lão lại hỏi.
- Lúc trước, đệ tử trốn ở phía xa, nhìn thấy Hồ Trát sư huynh thả khói lửa cầu cứu, sau đó có người đến cứu viện hay không thì ta không biết.
Viên Minh suy nghĩ một lát, nói.
Sắc mặt Tát Nhân trưởng lão hơi thâm trầm, không lên tiếng nữa, hình như đang suy nghĩ điều gì.
- Đệ tử tu vi thấp, trong trận chiến này không địch lại, sau này nhất định sẽ tập trung tu hành, mong trưởng lão tha thứ!
Viên Minh vừa dứt lời, các đệ tử Thú Nô Đường khác cũng thỉnh tội.
- Chuyện này không thể trách các ngươi được, kẻ địch có thực lực quá mạnh, các ngươi ở lại cũng chỉ tăng thêm thương vong. Có thể trốn về, báo cáo chuyện này cho tông môn biết, vẫn tính là có công. Tất cả đi xuống nghỉ ngơi đi, giá trị cống hiến trong nhiệm vụ lần này sẽ được tăng gấp bội, xem như thưởng.
Tát Nhân trưởng lão trái lại trấn an mọi người nói.
- Cảm ơn Tát Nhân trưởng lão!
Viên Minh nói cám ơn, trong lòng cũng yên tâm hơn.
Lí do thoái thác vừa rồi cơ bản đều là những lời hắn và Ô Lỗ thương lượng ra, phản ứng của Tát Nhân trưởng lão giống hệt như Ô Lỗ phán đoán, xem ra kế hoạch này đã thành công hơn phân nửa.
Những người khác cũng vội vàng hành lễ nói cảm ơn.
- Nhiệm vụ lần này dừng ở đây, tất cả tin tức có liên quan đến nhiệm vụ, các ngươi không được tiết lộ với người khác, ai dám cả gan vi phạm, tông môn nhất định sẽ phạt nặng!
Ánh mắt Tát Nhân trưởng lão đột nhiên trở nên nghiêm khắc, trầm giọng nói.
Đám người làm gì có can đảm không đáp ứng, đi ra ngoài.
Tát Nhân trưởng lão ngồi ở trong Thú Nô Đường một lát, sau đó đứng dậy rời đi, một lát sau đi tới đại sảnh nghị sự của Bích La Động.
Không thể coi thường biến cố trong nhiệm vụ lần này được, không chỉ Hồ Trát bị giết, còn có đám người áo đen kia, căn cứ theo Viên Minh miêu tả, đám người kia có lai lịch tuyệt đối không tầm thường, nếu chuyện Bích La Động giết người lấy hồn bị thế lực khác biết được, chuyện này sẽ là phiền phức không nhỏ, phải báo lên tông môn.
Tát Nhân trưởng lão hơi phiền não thoáng nhíu mày lại, đang muốn đi vào, một luồng ánh sáng màu trắng từ phía xa bay vụt tới, rơi vào bên ngoài đại sảnh.
Ánh sáng trắng chập chờn tản đi, hiện ra một lão già với thân hình cao lớn, gương mặt ngay ngắn, sống mũi anh tuấn, trên mặt để râu ngắn, mặc áo bào gấm.
- Mông Sơn trưởng lão, sắc mặt ngươi không tốt lắm, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tát Nhân trưởng lão hỏi.
Mông Sơn trưởng lão lắc đầu, không nói một lời bước nhanh vào đại sảnh.
Tát Nhân trưởng lão nhíu mày, đi vào theo.
Tường và mặt đất của đại sảnh đều hiện ra màu xám, kích thước chừng mấy chục trượng, bên trong không sáng lắm, trên vách tường hai bên chỉ gắn mấy viên đá chiếu sáng.
Tát Nhân trưởng lão vẫn không thích đại sảnh nghị sự, cảm thấy quá u ám áp lực, nhưng ở đây do đại trưởng lão một tay sắp xếp bố trí, không ai dám điều chỉnh.
Trong phòng ngoại trừ Mông Sơn trưởng lão vừa mới vào, còn có hai người khác đang đứng, một người trong số đó là một nam tử trung niên nghiêm túc, trên tai treo hai vòng đồng lóe sáng, trên ngực và cổ có hình xăm con rắn xanh dữ tợn, thoạt nhìn trông rất thật, giống như có thể lập tức sống lại, ở trước người hắn lại là một nam tử cường tráng với gương mặt bình thường đang khom lưng bẩm báo gì đó.
- Đại động chủ!
Hai người Mông Sơn và Tát Nhân nhìn về phía nam tử trung niên, khom lưng nói.
Bích La Động có ba vị động chủ, nhị động chủ si mê luyện đan, tam động chủ thích luyện khí, thường ngày rất ít người có thể nhìn thấy.
So sánh ra, đại động chủ xem như bình thường nhất, thường ngày ngoại trừ tu luyện, còn phải chịu trách nhiệm tất cả mọi việc trong Bích La Động.
- Mọi chuyện đã diễn ra như vậy sao?
Đại động chủ trầm giọng hỏi.
- Vâng, tuyệt đối không bất kỳ giấu giếm nào.
Ô Lỗ hơi sợ hãi nói.
- Được, ngươi lui xuống trước đi.
Đại động chủ liếc mắt nhìn Mông Sơn trưởng lão và Tát Nhân trưởng lão, nói.
Ô Lỗ kính cẩn nghe theo, đáp một tiếng, thi lễ với hai người Mông Sơn và Tát Nhân, sau đó cúi đầu lùi lại, rời khỏi đại sảnh.