Tiên Giả

Chương 23: Cửu nguyên quyết (2)

Chương Trước Chương Tiếp

- Công pháp Đạo môn chú ý tiến hành theo chất lượng, Cửu Nguyên Quyết nguyên bản đúng là không mạnh về tốc độ tu luyện, nhưng Vô Phương Tử, chưởng giáo đời thứ chín của Trường Xuân Quan chúng ta đã dốc hết tâm lực một đời, đem một môn Tụ Linh thuật sáp nhập vào trong Cửu Nguyên Quyết, nâng cao tốc độ tích lũy pháp lực của công pháp lên rất nhiều, so với một số công pháp Ma đạo cũng không kém, hơn nữa quan trọng nhất là không có chút tai họa ngầm nào.

Ngọc Hồ đạo trưởng cười cười, nói với giọng có chút tự đắc.

- Nếu như quốc sư đã hết lòng như vậy, Cửu Nguyên Quyết này ta tu luyện là được, kính xin quốc sư chỉ giáo.

Viên Minh đứng lên, khom người cúi đàu hướng lão đạo, nói.

Ngọc Hồ đạo trưởng nghe thế cũng thoáng ngớ ra, nhìn chằm chằm vị hoàng đế thiếu niên này, đánh giá trên dưới hai lần, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng rất nhanh tiếp đó, lông mày đang nhíu chặt của lão chợt giãn ra, trên mặt lộ vẻ được an ủi.

- Tốt tốt tốt, bệ hạ hôm nay rốt cuộc mở rộng tâm hồn, cử chỉ quả thật thuận theo Thiên đạo, bần đạo tự nhiên dốc lòng chỉ dạy.

Ngọc Hồ đạo trưởng liên tiếp nói ba chữ - tốt- , khó nén được sự vui sướng trong lòng.

Nói xong, lão lấy từ tay áo ra một quyển vân lục thư sách(5) màu tím ra, đưa cho Viên Minh.

Viên Minh vội vàng đưa hai tay ra tiếp, gấp gáp mở đọc.

Khác với khẩu quyết Huyết Khí Pháp, nội dung phần trước bộ Cửu Nguyên Quyết này rất nhiều, từ đầu tới cuối hơn một ngàn chữ, không khí, phong cách cổ xưa len giữa những dòng chữ, nhìn qua liền biết tinh diệu hơn nhiều so với Huyết Khí Pháp kia.

Căn cứ nội dung ghi lại trên sách, phần trước bộ công pháp này có tổng cộng mười ba tầng, cùng tu vi, pháp lực của giai đoạn Luyện Khí nhất nhất tương ứng.

Viên Minh đọc nhanh, lòng mừng rỡ không thôi.

- Bệ hạ, chuyện tu hành cùng đọc sách, dưỡng khí cũng không khác nhau mấy, chỉ cần chăm chỉ khổ luyện mà thôi. Cửu Nguyên Quyết này chính là bảo điển tổ truyền của Trường Xuân Quan, không phải người thừa kế của Đại Tấn quốc tộc và tông môn chính thống, không thể tùy tiện truyền thụ. Ngày hôm này truyền phần trước cho bệ hạ, kinh xin cẩn thủ Đạo tắc, không được truyền ra ngoài.

Ngọc Hồ đạo trưởng dặn dò.

Viên Minh một lòng đắm chìm trong Cửu Nguyên Quyết, không có trả lời.

- Bệ hạ, Đạo pháp tu hành không kiêu ngạo, không nóng nảy, cũng không được quá vội vàng. Hôm nay được pháp quyết rồi, trước tạm đọc thuộc lòng, đợi khi người nhớ kỹ tất cả pháp quyết, bần đạo lại tới giải thích nghi vấn giúp bệ hạ.

Thấy hoàng đế chuyên tâm như vậy, Ngọc Hồ đạo trưởng vuốt vuốt bộ râu, lòng có phần an tâm, sau khi nhắc nhở một câu liền đứng dậy tính rời đi.

Đúng lúc này, một tiếng ‘bộp’ nhỏ vang lên, Viên Minh đã khép cuốn sách màu tím kia lại.

- Quốc sư, ta đã thuộc lòng nội dung Cửu Nguyên Quyết, chỉ là có vài chỗ không rõ, kính xin quốc sư giải đáp nghi ngờ.

Viên Minh tỏ vẻ trịnh trọng, mở miệng nói.

Cánh tay đang vuốt râu của lão đạo bỗng cứng đờ lại, mắt nhìn vị hoàng đế thiếu niên với vẻ không thể tin nổi.

- Bệ hạ… đã thuộc hết?

- Đã thuộc hết.

Nói xong rồi, hắn mới kịp phản ứng, nhớ ra chuyện trí nhớ của bản thân hình như có phần khác thường.

Lúc trước, khi học Huyết Khí Pháp, hắn cũng chỉ nghe qua một lượt là có thể lập tức thuộc hết, chỉ có điều khi đó nội dung chỉ tầm hai trăm chữ nên Viên Minh cũng không quá để tâm chuyện này.

Nhưng hiện tại mà xem, hắn đúng là có thể làm được chuyện chỉ nhìn một lần là không quên.

- Bệ hạ, câu tiếp theo của ‘Thiên Phủ tàng Vân Môn, Liệt Khuyết nhập Thái Uyên’ là gì?

- Ngư tế hành kinh cừ, bất phản dược long môn.

Viên Minh đáp ngay.

- Thần trùng Thái Hư Uyển?

Ngọc Hồ đạo trưởng tiếp tục hỏi.

- Ý thủ Đan Điền Cung.

Viên Minh vô cùng thoải mái đáp.

- Bá dương bất chuyển hành dư âm?

- Thiên kiền hữu dư thông địa kiền.(6)



Sau một hồi hỏi đáp, nét vui mừng trên mặt Ngọc Hồ đạo trưởng càng dày thêm, lão nhịn không được tấm tắc tán dương:

- Trước đó chỉ nghe bệ hạ tuổi còn nhỏ nên mải chơi, hôm nay mới biết đó chỉ là hành động giấu tài, bệ hạ có khả năng nhìn qua là không quên được, nghĩ tới tu hành cũng nhất định sẽ vô cùng thuận lợi, ngày tiến ngàn dặm.

Viên Minh nghe vậy, trong lòng thầm nghĩ:

- Cái này cũng không chắc nha.

- Đạo trưởng, phần trước sách này có nói Thiên Phủ, Vân Môn, Liệt Khuyết, Thái Uyên… Ta cũng biết đó là các khiếu huyệt trên người, vậy nhưng Thái Hư Uyển và Đan Điền Cung là gì?

Viên Minh tranh thủ cơ hội, cất lời hỏi.

Hiếm khi thấy hoàng đế ham học hỏi như vậy, nhưng lão đạo cũng không nghi ngờ gì mà lập tức đáp:

- Khiếu huyệt mà bệ hạ biết và khiếu huyệt liên quan tu hành cơ bản là giống nhau, chỉ có điều vị trí khiếu huyệt tu hành nằm sâu hơn một chút, chờ lúc người tu hành ra pháp lực, tự nhiên sẽ có phát hiện. Về phần Thái Hư Uyển, chính là nói Thức hải của con người, cũng chính là nơi tàng thần hồn, nạp tâm ý. Đan Điền Cung hay còn lại là đan điền, là nơi cất giữ pháp lực sau này, nằm ở bụng dưới của con người.

- Hóa ra là thế...

Viên Minh đưa tay hết sờ rồi đo trên bên mình một chút, phát hiện cơ bản giống điểm hội tụ của luồng nhiệt lưu khi tu luyện Huyết Khí Pháp kia.

Viên Minh tận dụng cơ hội, nhanh chóng đem từng vấn đề thắc mắc trong lòng ra hỏi.

Ngọc Hồ đạo trưởng dù cảm thấy bệ hạ trước mắt rất khác thường nhưng vẫn kiên trì giải đáp.

Rất nhanh, mọi nghi vấn trong lòng Viên Minh đều được giải đáp, không còn thắc mắc, khó hiểu gì với Cửu Nguyên Quyết, hắn lập tức muốn khoanh chân trên long ỷ thử nghiệm tu luyện.

Nhưng đúng lúc này, ấn ký trên cánh tay phải hắn chợt động, đồng thời luồng nhiệt lưu bên trong nó cũng nhanh chóng tan biến.

Viên Minh đang muốn xem xét, thình lình, một cảm giác mệt mỏi khó tả kéo tới, khiến mí mắt hắn nặng nề díp lại không cách nào mở ra, rồi khung cảnh trước mắt tối sầm lại, đầu óc lần nữa mất đi ý thức.

Giữa khoảng mê man, Viên Minh chỉ cảm thấy mình như trải qua một giấc mơ dài, không biết bao lâu sau mới từ từ tỉnh lại.

Hắn xoa xoa nhẹ hai mắt, phát hiện mình đã trở lại huyệt động tăm tối, cơ thể cũng đã trở lại là của chính mình.

Chú giải:

Đạo bào tử kim: Áo bào đạo sĩ có hai màu tím và vàng kim.

Liên hoa bảo quan: Mão hình hoa sen

Vân lục thư sách: Dạng sách gấp theo kiểu một tờ nhưng gấp thành nhiều phần, xếp chồng lên nhau, khi mở ra đọc sẽ là dạng một tờ duy nhất, khác với sách quyển, lật từng trang một.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️