- Miêu Hoa Trại đã bị phá hủy, các ngươi xuôi về phía nam tìm một chỗ an thân khác, cố gắng đi xa hơn. Ngoài ra, không được nhắc tới chuyện hôm nay với bất kỳ kẻ nào, nếu không sẽ có họa lớn. Đây là một ít tài vật để mẹ con các ngươi dùng trên đường và sinh hoạt sau này.
Viên Minh lấy ra một túi vải nhỏ đưa tới, dặn dò.
Vàng bạc không ẩn chứa linh lực, không có giá trị quá lớn đối với người tu tiên, chỉ có thể sử dụng khi chế luyện một vài pháp khí đặc biệt, Nam Cương có mỏ quặng vàng bạc phong phú, trong môn có rất nhiều vàng bạc, phần lớn dùng để giao dịch với các tộc.
Viên Minh vẫn luôn lên kế hoạch rời khỏi Bích La Động, quay về Trung Thổ, nên đã chuẩn bị không ít.
- Cảm ơn đại nhân!
Mẫu thân của Đồ Á chưa từng nhìn thấy nhiều vàng bạc như vậy, chỉ cảm thấy cả đời cũng xài không hết, vội vàng kéo nữ nhi muốn cảm ơn Viên Minh.
Ánh mắt Đồ Á lại bình tĩnh nhìn Viên Minh, vẫn không nhúc nhích.
- Đứa trẻ này, ngươi ngây người ra đó làm gì, còn không mau cảm ơn Viên Minh đại nhân!
Mẫu thân của Đồ Á vội kêu lên.
- Đại ca ca, ta muốn học bản lĩnh đánh nhau với ngươi, ngươi dạy ta đi.
Đồ Á cuối cùng mở miệng, lại nói ra những lời ngoài dự đoán của mọi người.
- Ngươi muốn học đánh nhau à?
Viên Minh không kinh ngạc.
- Đúng, ta muốn học đánh nhau, những kẻ ác giết Hổ Đầu và Tiểu Thiền, còn có ba nữa, ta muốn báo thù cho bọn họ!
Đồ Á trợn mắt, hai tay nắm chặt, giọng điệu căm hận nói.
Viên Minh không nói gì, quan sát Đồ Á từ trên xuống dưới vài lần.
Cho dù hắn đã sớm gặp Đồ Á, nhưng lúc trước vội vàng, không cẩn thận quan sát gương mặt nàng, lúc này nhìn chăm chú, không khỏi kinh ngạc kêu lên một tiếng.
Gương mặt Đồ Á còn chưa nẩy nở, nhưng hai hàng lông mày dày cong lên như một thanh phi đao, hai mắt kèm theo sát khí hoàn toàn khác với những đứa trẻ bình thường.
- Thậy hay cho tướng thiên sát, nếu như mặc kệ không quản, sợ rằng sau này Đồ Á sẽ trở thành cường đạo, nữ tặc hàng đầu...
Viên Minh cảm thấy khó xử.
Nếu mặc kệ Đồ Á, cuộc sống của nữ tử này sau này tất nhiên sẽ đầy trắc trở, khó bình yên, nhưng nếu dẫn dắt nàng đi lên con đường tu tiên, cũng chưa chắc đã là một c chuyện may mắn.
- Đồ Á, ngươi nói bậy gì vậy. Ngươi còn nhỏ tuổi, cả ngày chỉ muốn đánh nhau!
Mẫu thân của Đồ Á thấy vẻ mặt Viên Minh khác thường, sợ nữ nhi của mình muốn học đánh nhau sẽ chọc giận tới hắn, vội vàng mắng.
- Không sao.
Viên Minh giơ tay lên nói.
- Đây không phải là đánh nhau, đây là tu tiên, con đường tu tiên đầy những nguy cơ, hơi lơ là sẽ hài cốt không còn. Ngươi vẫn còn quá nhỏ, tu vi của ta có hạn, không định thu đồ đệ.
Hắn lặng lẽ suy nghĩ một lát, sau đó lắc đầu nói.
Gương mặt nhỏ nhắn của Đồ Á lộ vẻ thất vọng, đang muốn nói gì đó, lại bị mẫu thân nàng kéo lại.
- Tuy nhiên, nếu chúng ta gặp nhau cũng là có duyên, đây là một thẻ bình tan ta xin được lúc trước, có tác dụng tiêu tai tránh họa, ta lại tặng cho ngươi.
Viên Minh lấy từ trong túi trữ vật ra một cái túi nhỏ bằng bàn tay, đưa cho Đồ Á.
Đồ Á hơi thất vọng nhận lấy.
- Cảm ơn đại nhân.
Mẫu thân của Đồ Á vội vàng cám ơn.
- Không cần phải cảm ơn, thời gian không còn sớm nữa, các ngươi đi nhanh đi.
Viên Minh phất tay nói.
Mẫu thân của Đồ Á lại hành lễ cảm ơn, dẫn theo Đồ Á vội vàng rời đi.
Viên Minh nhìn theo bóng dáng hai người đi xa, lúc này mới xoay người rời đi.
Trong túi nhỏ hắn cho Đồ Á tất nhiên không phải chứa thẻ bình an, mà là một tờ giấy, trên đó viết công pháp khẩu quyết của Bích La Công.
Viên Minh suy nghĩ, vẫn quyết định cho Đồ Á một phần cơ duyên, nếu sau này nàng có cơ duyên có thể phát hiện ra công pháp, cũng là kỳ ngộ của nàng.
Kể từ đó, Đồ Á có thể đi lên con đường tu tiên hay không, hoàn toàn tùy thuộc vào ý trời xếp đặt.
Viên Minh không tiến vào thôn trại, mà đi tới chỗ thi thể của Cáp Cống.
Sắc mặt hắn thoáng đổi, bụng của Cáp Cống bị rạch một đường thật dài, mơ hồ có thể nhìn thấy nội tạng, hiển nhiên là bị vũ khí sắc bén rạch ra.
- Vì sao phải rạch lên trên thi thể của Cáp Cống, kẻ đó đang tìm vật gì không? Chẳng lẽ trong cơ thể của Cáp Cống dưỡng ra Hồn Châu?
Ánh mắt Viên Minh lóe lên.
Chuyện Hồn Châu khá bí ẩn, sợ rằng đám người Hô Hỏa cũng không biết, nếu quả thật có người đang tìm Hồn Châu của Cáp Cống, tám phần là con mèo bạc gây ra.
Viên Minh đào một cái hố sâu chôn thi thể của Cáp Cống, sau đó bước nhanh rời đi, chạy tới sơn cốc Thú Nô Đường giam giữ dã nhân.
Lúc này, đầu tóc Viên Minh rối bời, quần áo bị xé nát, làm ra dáng vẻ thở hồng hộc.
- Viên Minh, sao ngươi lại thế này? Đám người Hồ Trát sư huynh đâu?
Một đệ tử của Thú Nô Đường thấy vậy hỏi.
- Chạy mau! Ta và Hồ Trát sư huynh đi tới chỗ Miêu Hoa Trại bắt dã nhân, bị một đám kẻ địch lợi hại tập kích, Hồ Trát sư huynh đã chết, những người kia đang đuổi sát theo sau. Nếu là bị đuổi kịp, tất cả mọi người sẽ phải chết ở đây!
Viên Minh vội vàng nói một câu, sau đó lập tức chạy về phía xa.
đệ tử Thú Nô Đường ở lại trấn giữ sơn cốc vốn là đám ô hợp không có mấy thực lực, càng không có chủ kiến gì, thấy Viên Minh chạy trốn, mỗi người đều áp giải dã nhân đuổi theo.
Viên Minh làm ra dáng vẻ vội vàng thoát thân, trên đường rất ít khi nghỉ ngơi, chỉ dùng chưa tới một nửa thời gian đã chạy về Bích La Động.
Đoàn người lao thẳng vào Thú Nô Đường, báo cáo tình hình cho Tát Nhân trưởng lão.
Trên đường trở về, Viên Minh vô tình hay cố ý truyên lại tin tức Hồ Trát bị kẻ địch lợi hại đánh chết cho đám người đi cùng, những người này đều tin là thật, chuyện báo cáo không đến lượt Viên Minh mở miệng, những người khác đều nóng lòng nói ra.
Cứ như vậy lại kể rõ.
- Hồn phách thu thập được đều ở trong này, mời trưởng lão xem qua.