- Thì ra là thế.
Ô Lỗ gật đầu nói, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn rốt cuộc tin tưởng được mấy phần, chỉ có có trời mới biết.
- Ô Lỗ huynh ngươi thì sao? Vì sao ngươi phải giết chết Khôn Đồ?
Viên Minh hỏi ngược lại.
- Chúng ta đều xuất thân là Phi Mao thú nô, ta tin chắc ngươi có thể hiểu được mục đích ta làm những chuyện này. Trước đây ta chịu nhục, mới miễn cưỡng làm nô bộc của hắn, hắn nhiều lần sỉ nhục ta, ta vẫn muốn tìm một cơ hội ra tay.
Ô Lỗ nói.
- Chỉ có điều Khôn Đồ dù sao cũng là đệ tử nội môn, còn là đồ đệ thân truyền của Mông Sơn trưởng lão, ngươi không sợ Mông Sơn trưởng lão sẽ truy cứu sao?
Viên Minh lại hỏi.
- Viên Minh huynh ngươi không biết rồi, Mông Sơn trưởng lão sẽ không ngại chết một Khôn Đồ, ta nghe nói trước đây hắn cũng từng có không ít đệ tử thân truyền bị chết, thành đệ tử của hắn là chuyện xui xẻo nhất.
Ô Lỗ cười ha ha nói.
- Hóa ra là thế. Vậy sau này Ô Lỗ huynh phải cố gắng nhiều hơn rồi. Ta chúc ngươi sớm ngày đạt được nguyện vọng trong lòng, leo lên địa vị cao.
Viên Minh gật đầu nói, trong lòng lại cảm thấy Ô Lỗ không phải chỉ có mục đích này, chỉ là đối phương không nói, hắn cũng lười quản.
- Mong được như lời chúc của Viên huynh.
Ô Lỗ cười ha hả nói.
- Ô Lỗ huynh, mẹ con Đồ Á đều là người đáng thương, không có trượng phu và phụ thân, càng không có bằng hữu thân thích, ta sẽ tự mình thu xếp ổn thỏa cho các nàng. Các nàng sẽ không tiết lộ chuyện hôm nay.
Viên Minh nhìn về phía hai người Đồ Á, nói.
- Nếu Viên huynh nói thế, cứ làm theo ý của ngươi đi.
Ô Lỗ chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói.
- Vậy ta và ngươi từ biệt ở đây, hy vọng sau này còn có lúc gặp lại.
Viên Minh cảm ơn một câu, xoay người muốn chạy.
- Viên Minh huynh nói vậy là có ý gì? Ngươi không định về Bích La Động sao?
Ô Lỗ sửng sốt, sau đó mới hiểu được.
- Đám người Hô Hỏa chết ở trên tay ta, cho dù hủy thi diệt tích, chung quy vẫn đáng nghi, với thủ đoạn của Bích La Động, sớm muộn gì cũng sẽ điều tra ra chân tướng. Ta đương nhiên phải rời đi càng sớm càng an toàn. Ô Lỗ huynh hình như không định rời đi, hy vọng ngươi có thể giấu giếm được.
Viên Minh nói.
- Hóa ra Viên Minh huynh đang lo lắng chuyện này. Vậy thì hoàn toàn không nhất thiết, ta có cách có thể khiến cho cái chết của đám người Hô Hỏa, Khôn Đồ hoàn toàn không liên quan tới chúng ta.
Ô Lỗ chỉ thoáng trầm ngâm một lát, sau đó nói thế.
- A, lại có cách như vậy à?
Viên Minh rất kinh ngạc.
Hắn còn cần tới Bích La Động, nếu có khả năng che giấu, hắn cũng không muốn rời đi vào lúc này.
Ô Lỗ mỉm cười đầy tự tin, tới gần Viên Minh nói nhỏ.
Viên Minh vừa nghe, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, lập tức trầm ngâm không nói, suy xét rất lâu mới chậm rãi lắc đầu, hình như không tán thành lời Ô Lỗ nói.
- Làm theo lời hắn nói, công pháp của hắn vốn không phải học từ Bích La Động, còn cố ý áp chế tu vi.
Con mèo bạc đột nhiên truyền âm qua.
- Được rồi, vậy cứ làm theo cách ngươi nói đi.
Viên Minh nói.
Ô Lỗ mừng rỡ, quét dọn chiến trường, mang thi thể của Hô Hỏa và Khôn Đồ xoay người rời đi.
Sau khi hắn đi được một đoạn ngắn, quay đầu liếc mắt nhìn về phía Viên Minh, một tay đột nhiên giơ lên, một con chim nhỏ bay ra khỏi tay áo, lặng lẽ vỗ cánh bay về một hướng khác.
...
Nửa ngày sau, Viên Minh đứng dậy, khí sắc cơ bản đã hồi phục, ôm lấy hai người mẹ con Đồ Á chạy về phía Miêu Hoa Trại, cũng không có ảnh hưởng tới hành động.
Ba người rất nhanh đã đi tới con đường bên ngoài Miêu Hoa Trại, Viên Minh vận dụng pháp lực vỗ vài cái lên người hai người Đồ Á, rót một phần pháp lực vào từng người.
Đồ Á khẽ run lên, phát ra tiếng kêu khẽ.
Viên Minh khẽ A một tiếng, Đồ Á chỉ là một đứa trẻ, không ngờ còn tỉnh lại nhanh hơn mẫu thân của nàng.
Hắn giơ tay điểm lên trán của Đồ Á, rót một pháp lực vào trong đó, nhanh chóng di chuyển trong cơ thể nàng một vòng.
- Quả nhiên có chứa linh căn, dường như là ba linh căn thủy, kim, mộc, chẳng trách có phản ứng nhạy bén với cảm pháp lực của ta như vậy.
Viên Minh thầm nghĩ.
Thần hồn hoàn thành thay đổi, hắn bắt đầu tu luyện Minh Nguyệt Quyết tầng thứ hai, thần hồn càng thêm mạnh mẽ, đã không cần mượn pháp khí, lại có thể cảm ứng được tình trạng linh căn của người khác.
- Đây là nơi nào...
Đồ Á chậm rãi mở mắt, mờ mịt nhìn xung quanh, hình như còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Cùng lúc đó, mẫu thân của Đồ Á cũng yếu ớt tỉnh lại.
Nhìn thấy mình đã trở lại con đường lớn, còn không thấy bóng dáng của Ô Lỗ, mẫu thân của Đồ Á vừa mừng vừa sợ.
- Không cần lo lắng nữa, mọi chuyện đều đã kết thúc, các ngươi an toàn rồi.
Viên Minh nói.
- Cảm ơn đại nhân đã cứu mạng.
Mẫu thân của Đồ Á đứng dậy bái tạ.
- Nếu ta đã hứa với Cáp Cống, tất nhiên phải bảo vệ cho mẹ con các ngươi được bình an, không cần cám ơn ta.
Viên Minh giơ tay lên, một lực lượng vô hình nâng phụ nhân dậy.
- Đại nhân, sau khi Cáp Cống rời đi, chúng ta cô nhi quả phụ sống nương tựa lẫn nhau, còn có thể miễn cưỡng qua nhật, bây giờ nhà đã bị phá hỏng, trong lòng nhất thời không biết phải làm sao, không biết đại nhân có thể chỉ cho chúng ta một con đường sáng không?
Mẫu thân của Đồ Á nhìn về phía Viên Minh cầu khẩn nói.