- Viên huynh đúng là cẩn thận.
Ô Lỗ đứng im, mãi đến sau khi Viên Minh dùng thuốc, mới mở miệng nói.
- Ta sợ ngươi lại dùng ra một đao đẹp mắt kia.
Viên Minh giễu cợt nói.
- Ha ha, Viên Minh đúng là hài hước, lúc trước ta ra tay với ngươi là muốn tranh thủ sự tín nhiệm của Khôn Đồ, tìm cơ hội giết hắn. Bây giờ Khôn Đồ vừa chết, chúng ta đã không còn lý do gì để tiếp tục chiến đấu nữa.
Ô Lỗ cười hì hì, hai giang ra, vừa nói vừa lui về sau một bước.
- Hô Hỏa, Hồ Trát, Khôn Đồ đều chết, quay về tông môn nên giải thích thế nào?
Viên Minh chậm rãi nói.
- Đám người Hô Hỏa, Hồ Trát không phải do ta giết, ta cũng không nhìn thấy ai giết.
Ô Lỗ càng cười tươi hơn nói.
Viên Minh nhìn Ô Lỗ, Ô Lỗ thản nhiên đối diện, sau một lát, hai người bỗng nhiên đều bắt đầu phá lên cười.
Hôm nay, hai người đều tập kích đồng môn, có thể nói là bọn họ đều có nhược điểm trong tay đối phương, xem như châu chấu buộc trên cùng một sợi dây thừng, cộng thêm hai người không có mâu thuẫn gì không có cách nào hóa giải, quả thật không cần phải tiếp tục tranh đấu.
- Ô Lỗ huynh không hổ danh là bằng hữu ta quen biết từ thời kỳ còn làm Phi Mao thú nô.
Viên Minh nhìn Ô Lỗ, nói.
- Đó là chuyện đương nhiên, từ hôm nay trở đi chúng ta chính là kết giao sinh tử.
Ô Lỗ thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tuy Viên Minh bị thương nặng nhưng sợi dây mây kỳ quái tím đen đáng sợ kia lại làm hắn thực sự vừa kinh ngạc vừa khiếp sợ. Hắn có một trực giác rõ ràng, Viên Minh không chỉ có một hậu chiêu đó. Vừa rồi Khôn Đồ điều khiển pháp khí đột nhiên bị cắn trả, một đao không thấy bóng dáng kia càng vượt quá sự tưởng tượng của hắn. Bây giờ hắn phải lôi kéo Viên Minh.
- Bây giờ chúng ta có thể thương lượng xen nên xử lý đồ của bọn họ thế nào chứ?
Khôn Đồ liếc nhìn thi thể của Khôn Đồ cách đó không xa, nói.
Viên Minh vừa muốn mở miệng, đột nhiên thoáng dừng lại một lát, sau đó nói tiếp. "Ta muốn được chọn đồ của Khôn Đồ trước, sau đó chúng ta mỗi người một nửa. Đồ của Hô Hỏa đều thuộc về ta.
- Rất công bằng. Cứ như vậy đi.
Ô Lỗ không hề suy nghĩ, nói luôn.
Viên Minh gật đầu, trong đầu thoáng nghĩ, dây leo màu tím bên cạnh Ô Lỗ rút về, không thấy bóng dáng.
Hắn đi tới trước thi thể của Hô Hỏa cách đó không xa, Ô Lỗ vẫn đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Viên Minh nhặt lá cờ tam giác nhỏ màu đỏ kia lên. Vật ấy có thể phát ra công kích bằng lửa, uy lực không kém. Tuy không bằng Âm Quỷ Kỳ, nhưng ở trong pháp khí hạ phẩm vẫn tính là xuất sắc. Viên Minh cất lá cờ tam giác nhỏ, tiếp tục tìm kiếm ở trên thi thể của Hô Hỏa, rất nhanh đã tìm được một cái túi nhỏ màu tím.
Hắn đã sớm nhìn thấy pháp khí trữ vật này của Hô Hỏa, rót pháp lực vào trong đó. Không gian trong túi không lớn nhưng đã chứa đầy, có bảy tám linh tài, năm viên linh thạch, hộp ngọc màu đen, cùng với một miếng cốt giản.
Những linh tài này đều là vật trân quý trong Thập Vạn Đại Sơn, tạm giữ lại chờ sau này có cơ hội bán ra. Năm viên linh thạch đều hiện ra màu đỏ thẫm, hiển nhiên là linh thạch thuộc tính hỏa.
Hắn lấy hộp ngọc ra màu đen, cẩn thận mở ra, bên trong để một vật rắn màu trắng lớn bằng nắm tay, giống như đá giống như ngọc.
- Đây là cái gì?
Viên Minh cầm lấy hòn đá màu trắng, cẩn thận kiểm tra, đáng tiếc không thu hoạch được gì. Trên Kỳ Thạch Lục cũng không ghi chép, hắn đặt hòn đá màu trắng trở lại, cất vào trong túi trữ vật.
Vật ấy được Hô Hỏa thu thập và cất giữ kỹ như vậy, nhất định là vật trân quý, sau này từ từ nghĩ cách tìm hiểu là được.
Viên Minh lật tay lấy ra cốt giản cuối cùng, áp lên trên trán kiểm tra nội dung trong đó, trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Trong cốt giản ghi lại một môn pháp thuật tên là Phong Tiệp Thuật, sau khi thi triển có thể làm cho cơ thể trở nên mềm mại, nhảy như bay, là pháp thuật cần thiết để người tu tiên đi đường.
Trước đây, Viên Minh từng có hứng thú với thuật pháp này ở trong Quy Tàng Các, đáng tiếc lúc đó trong túi đang túng, đương nhiên không dám mơ ước, không ngờ hôm nay lại nhận được từ chỗ Hô Hỏa.
Lúc này, Viên Minh không rảnh xem cẩn thận, bởi vì Ô Lỗ vẫn còn chờ ở bên cạnh.
Hắn đứng dậy, đi đến trước thi thể không đầu của Khôn Đồ. Ô Lỗ lại qua cùng, cúi người xuống, ném một chiếc nhẫn trữ vật về phía Viên Minh, nói:
- Nếu như Viên huynh không cần Âm Quỷ Kỳ kia, có thể để lại cho ta được không? Ta có thể không cần những thứ khác trong chiếc nhẫn trữ vật này.
- Có thể.
Viên Minh giơ tay đón lấy chiếc nhẫn, thuận miệng gật đầu đáp ứng.
Tuy Âm Quỷ Kỳ là một pháp khí trung phẩm, uy lực mạnh mẽ, còn có uy năng mạnh hơn cái búa đỏ, cùng với trâm gỗ mới cướp được từ chỗ phụ nhân một mắt, nhưng lại không thích hợp cho hắn dùng.
Thần thức của hắn đảo qua nhẫn trữ vật, kết quả dở khóc dở cười.
Đồ của Khôn Đồ còn kém xa Hô Hỏa, chỉ có mấy viên linh thạch và linh tài bình thường, còn có một hộp ngọc màu trắng nhỏ thoạt nhìn lớn bằng nắm tay, xem ra Ô Lỗ đúng là người sành sỏi trong đám người Nam Cương.
Tuy nhiên hắn không để ý tới điều này, vốn chính là tiền tài ngoài ý muốn, dù sao một chiếc nhẫn trữ vật cũng đáng không ít tiền.
Hắn cầm hộp bạch ngọc ở trong lòng bàn tay, trong đầu lập tức vang lên giọng nói của con mèo bạc:
- Ta muốn cái này.
Viên Minh nghe vậy, để cái hộp vào trong túi trữ vật của mình, sau đó ném Âm Quỷ Kỳ cho Ô Lỗ.
- Cảm ơn Viên huynh.
Ô Lỗ cảm ơn một tiếng, sau khi cất Âm Quỷ Kỳ lại hỏi:
- Ta lắm miệng hỏi một câu, vì sao Viên huynh ngươi phải giết đám người Hồ Trát, Hô Hỏa?
- Ta giết Hồ Trát là vì các nàng, ta đã hứa với Cáp Cống sẽ bảo vệ vợ con hắn an toàn. Hồ Trát cố ý muốn giết hai người lấy hồn, ta chỉ đành phải giết chết hắn. Ngươi không phải đã từng tra hỏi mẹ con Đồ Á sao? Ngươi hẳn phải biết nguyên nhân này mới đúng chứ.
Viên Minh liếc nhìn mẹ con Đồ Á mê man bên cạnh, nói.
- Viên huynh hiệp nghĩa.
Ô Lỗ ngoài miệng nói như vậy, trong lòng không tin.
Viên Minh im lặng. Lúc trước, hắn ra tay với Hồ Trát là vì tình hình cấp bách, hắn không suy nghĩ nhiều, sau đó cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Vì hai nữ nhân chưa từng gặp mặt, hắn tự nhiên sát hại đồng môn, phải biết một khi chuyện này bị lộ ra, hắn sẽ lập tức gặp phải họa sát thân.
Bây giờ cẩn thận suy nghĩ lại, có lẽ hắn đã nhận lời với Cáp Cống, bây giờ đúng lúc gặp phải, đương nhiên không có cách nào ngồi yên mặc kệ, bằng không bản thân cũng không bước qua rào cản trong lòng.
Trước đây, hắn từng xem qua một quyển dã sử trong tông môn, ở trong giới tu tiên, ngoại trừ tư chất, có đôi khi bình thường còn cần tập trung cảm ngộ, nếu có khúc mắc động tới đạo tâm, có thể sẽ phát sinh ảnh hưởng không nhỏ đối với việc tu luyện trong tương lai.
Tuy nhiên chuyện này cũng cho hắn sự cảnh tỉnh, làm bất cứ việc gì đều cần phải cân nhắc xem mình đủ khả năng hay không, đầu tiên phải bảo đảm an toàn cho mình, không thể tùy tiện nhận lời với người ta, cũng không thể nói quá chắc chắn.
- Về phần đám người Hô Hỏa, ta và bọn họ sớm có thù oán.