Ô Lỗ cũng bị cảnh tượng kỳ quái này làm cho kinh ngạc, hoảng hốt lao đảo ngã ngồi xuống đất. Nhìn về phía Viên Minh trên mặt đất cách đó không xa, lập tức nói:
- Viên huynh không cần ra tay, chuyện gì cũng có thể từ từ nói.
Thấy Viên Minh không trả lời, hắn còn nói thêm:
- Viên huynh đúng là có thủ đoạn tốt. Một đao vừa rồi của ta có đẹp không? Xem như nể tình một đao này, chúng ta hóa thù thành bạn được không?
Lúc này, Viên Minh đã ngồi dậy, trong lòng trấn tĩnh, mỉm cười nói:
- Một đao này của Ô Lỗ huynh gọn gàng dứt khoát, hoàn toàn không dây dưa, ta nằm mơ cũng không nghĩ ra ngươi sẽ ở phía sau đâm hắn một đao.
Hắn giả vờ hôn mê, vốn là để làm Khôn Đồ mất cảnh giác, cho dù con mèo bạc không chịu giúp, con linh thú cóc đen ẩn nấp trong bóng tối có thể cho Khôn Đồ một đòn trí mạng mà thần không biết quỷ không hay, lại liều mạng với Ô Lỗ đang bị thương.
Không ngờ vừa rồi không biết con mèo bạc sử dụng loại thủ đoạn quỷ dị nào, đột nhiên làm cho Khôn Đồ còn chưa thi triển thuật pháp đã bị cắn trả, Ô Lỗ đột nhiên phản bội càng làm cho hắn bất ngờ hơn. Cổ của Khôn Đồ bị vũ khí sắc bén ẩn hình chém đứt, chắc cũng là hành động của con mèo bạc. Trong lòng hắn không khỏi bội phục con mèo bạc, nhất thời không có cách nào phán đoán được thực lực của con mèo bạc bây giờ rốt cuộc là gì.
Tay phải của hắn giấu ở dưới người, lòng bàn tay nắm một viên tinh thạch màu xanh lục, chính là viên linh thạch thuộc tính mộc kia, cố hết sức vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, thu nạp linh lực của linh thạch, pháp lực chậm rãi hồi phục, chỉ là vết thương trong nội phủ quá nặng, không mấy chuyển biến tốt đẹp.
- Ha ha, một đao này của ta là đâm giúp Viên huynh, Viên huynh có thủ đoạn kỳ lạ khó lường, tương lai chắc chắn sẽ là đại năng một phương.
Ô Lỗ cười nói, vẻ mặt giống như người bạn cũ của Viên Minh, trong tay cũng âm thầm nắm lấy một viên linh thạch.
- Ô Lỗ huynh thổi phồng ta quá rồi, đan dược ngươi giết sói xanh cũng lợi hại. Chúng ta không cần dài dòng nữa, phải thương lượng trước xem về sau trả lời tông môn thế nào.
Viên Minh rất bình tĩnh nói.
Ô Lỗ nghe Viên Minh nói vậy, thở hắt ra một hơi nói:
- Ta đều dùng thủ đoạn nhỏ, Viên huynh khí thế lớn. Ta để hai nàng nghỉ ngơi một lát. Chúng ta cũng phải cố gắng tính toán một lúc.
Hắn phất tay áo về phía sau, từ ống tay áo bắn ra một làn khói vàng, đánh lên trên thân hai người Đồ Á.
Hai người chưa kịp phản ứng đã hít phải khói vàng, trên mặt nhanh chóng lộ ra vẻ buồn ngủ, ngã xuống đất mê man.
Viên Minh đứng ngoài quan sát tất cả những điều này, không nói tiếng nào, âm thầm đề phòng.
- Viên huynh, nếu không chúng ta chữa thương trước? Vết thương càng kéo dài, càng bất lợi cho việc tu hành sau này! Phương diện này, ta đã có kinh nghiệm rồi.
Ô Lỗ vừa lầm bầm, vừa đi đến bên cạnh thi thể của Khôn Đồ, lật tìm trên đó.
Hắn rất nhanh tìm được một bình thuốc trắng trên ngực của Khôn Đồ. Bình thuốc dùng sáp bịt lại, trên miệng bình còn dán một lá phù màu xanh lục, thoạt nhìn là vật quý hiếm. Ô Lỗ kéo lá phù ra, mở sáp bịt trên miệng và đổ ra một viên đan dược màu xanh lá, mùi thuốc nồng nặc lập tức tỏa ra bốn phía.
Hắn ngửa đầu nuốt thuốc, mặt đất bên cạnh đột nhiên tách ra, Tử Hắc Yêu Đằng bắn ra, bỗng chốc quấn lấy bình thuốc màu trắng trong tay Ô Lỗ, cũng nhanh chóng trở lại bên cạnh Viên Minh, đưa đan dược đến trước mặt Viên Minh.
Ô Lỗ không kinh ngạc, ngửa đầu để cho đan dược vào bụng, gương mặt vốn đang trắng bệch nhanh chóng trở lại hồng hào.
Tay Viên Minh cầm bình thuốc, lẳng lặng nhìn sự thay đổi diễn ra trên thân Ô Lỗ, nhưng không vội ăn vào.
Tử Hắc Yêu Đằng đã trở lại bên cạnh Ô Lỗ, khẽ lắc lư, nhưng không có phát động công kích về phía Ô Lỗ.
- Viên đan dược này tên là Nhục Cốt Đan, đan dược chữa thương do Luyện Lư Đường đặc biệt chế luyện, chuyên chữa trị nội thương. Ngươi cứ yên tâm ăn vào đi.
Ô Lỗ nhìn về phía Viên Minh, quan tâm thân thiết nói.
Viên Minh nghe vậy, trong lòng thoáng động, hắn từng nghe nói Nhục Cốt Đan, đứng trong tốp năm những đan dược chữa thương trong Luyện Lư Đường, có người nói có hoạt tử nhân, tác dụng mọc ra xương trắng, cho nên được gọi như vậy.
Hắn chỉ thoáng trầm ngâm một lát, nghiêng bình thuốc, hai viên đan dược màu xanh lục rơi ra, người mùi thuốc cực kỳ mê xông vào mũi.
Ngửi mùi thuốc, đau đớn trong ngũ tạng lục phủ của hắn hình như cũng giảm đi vài phần.
- Thuốc này quả nhiên danh bất hư truyền!
Trong lòng Viên Minh vui mừng. Nếu thuốc này đã qua tay của Ô Lỗ, dựa vào sự giả dối của Ô Lỗ, bây giờ hai người lại kiêng kỵ lẫn nhau, hắn nhất định sẽ không dám dùng, nhưng thu được từ trên người Khôn Đồ, nhất định là thuốc thật không thể nghi ngờ.
Sau khi hắn bước vào Bích La Động đã xem qua mấy quyển sách có liên quan đến đan dược, cũng coi như biết sơ qua về đan dược. Hắn lập tức cẩn thận kiểm tra hai viên đan dược này, vẫn không dám dùng. Sau khi suy nghĩ một lát, hắn bấm tay nhẹ nhàng bắn ra, một viên Nhục Cốt Đan trong đó bay ra, rơi vào bụi cỏ gần đó.
Con linh thú cóc đen đang ẩn nấp ở đó há miệng nuốt vào viên Nhục Cốt Đan này vào, quá một hồi lâu, con cóc đen vẫn không có hiện tượng gì khác thường, tinh thần càng thêm mạnh mẽ.
- Xem ra đan dược thật sự không có vấn đề.
Lúc này, Viên Minh mới yên tâm, ngửa đầu ăn vào.
Viên đan dược này vừa vào bụng đã tan, một nhiệt lưu chảy qua các nơi trên toàn thân, lục phủ ngũ tạng của hắn hình như được hơi nóng hun đúc, nội thương hết sức trầm trọng có chuyển biến tốt với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sau mấy hơi thở, nhiệt lưu sôi trào biến mất, đau đớn trong cơ thể hắn biến mất hơn nửa.
- Lần này mình thật sự quá kích động, nếu sớm có đan dược chữa thương tới tốc độ hồi phục nhanh như Nhục Cốt Đan, đã không bị hai người Khôn Đồ, Ô Lỗ ép đến nôn ra máu, ngã xuống đất giả chết, bất đắc dĩ phải cầu cứu con mèo bạc. Sau này, mình phải chuẩn bị thêm ít đan dược các loại. Tu luyện, chuyện khó nhất chính là nghèo, quả nhiên là thế.
Trong lòng Viên Minh âm thầm than thở.