Hai người Đồ Á tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, lộ vẻ tuyệt vọng.
- Ngươi thật sự không để ý tới sự chết sống của các nàng à? Rất tốt, Ô Lỗ, giết phụ nhân kia, đứa nhỏ để lại, Âm Quỷ Kỳ của ta đã rất lâu không được tẩm bổ, sau đó lại sử dụng máu của nữ hài kia tế cờ.
Khôn Đồ cười gằn nói.
- Vâng!
Ô Lỗ rút từ bên thắt ra một thanh loan đao, không hề do dự chém về phía cổ mẫu thân của Đồ Á.
Mặt đất bên chân Ô Lỗ đột nhiên tách ra, một sợi dây leo tím đen bắn ra nhanh như điện chớp, quấn lấy cánh tay và loan đao của Ô Lỗ, một đao này lập tức chém lệch.
Từ trong bụi cỏ gần đó bắn ra bốn chất lỏng màu đen, nhanh như mũi tên bắn vậy, trực tiếp lao về phía Ô Lỗ.
Ô Lỗ thầm khiếp sợ, cố rút cánh tay về.
Nhưng Tử Hắc Yêu Đằng quấn chặt lấy cánh tay hắn, giống như mọc ở phía trên vậy, hắn căn bản không kéo được.
Một trận gió kèm theo mùi tanh truyền đến, vài chất lỏng màu đen đã đến trước mặt Ô Lỗ.
Những nước độc màu đen này không phải đánh về cùng một chỗ, trên dưới trái phải đều có, góc độ vô cùng xảo quyệt, chỉ cần Ô Lỗ không thể thoát khỏi sự trói buộc của Yêu Đằng, bất kể tránh về hướng nào cũng sẽ bị bắn trúng.
Tay trái của Ô Lỗ giấu ở trong tay áo khẽ cử động, dường như làm gì đó, trước người hắn đột nhiên xuất hiện thêm một tấm lá chắn ánh sáng màu xanh đậm.
Nước độc màu đen bắn lên trên đó, phát ra tiếng xèo xèo, ăn mòn tấm lá chắn ánh sáng màu xanh lam thành mấy lỗ cạn, nhưng cuối cùng đã bị ngăn cản lại.
- Ha ha, ta biết ngươi sẽ ra tay mà, nạp mạng đi!
Khôn Đồ thấy Viên Minh ra tay, không sợ còn lấy làm mừng rõ, cười lớn lấy ra một lá cờ lớn màu đen, ra sức vung vẩy.
Một âm phong màu đen giống như có thực chất hiện lên trên mặt cờ, xung quanh lập tức có cuồng phong gào thét, nhiệt độ nhanh chóng giảm xuống.
Viên Minh không để ý đến Khôn Đồ, bấm quyết điểm về phía Ô Lỗ.
- Không ngờ phớt lờ ta, tự tìm chết!
Khôn Đồ thấy Viên Minh không để ý tới hắn thì giận tím mặt, vung vẩy mạnh Âm Quỷ Kỳ vài cái.
Ánh sáng màu đen trên mặt cờ phóng mạnh ra, âm phong xung quanh ngưng tụ lại một chỗ, không ngờ hình thành một con rồng gió màu đen dài hai ba trượng, giương nanh múa vuốt lao về phía Viên Minh.
Vào lúc này, trong bụi cây bên cạnh Khôn Đồ có bóng đen hiện lên, bỗng nhiên một con quạ đen bay ra, lao thẳng đến trước mặt Khôn Đồ, lại là một con thần hồn Độ Nha cuối cùng của Viên Minh.
- Thứ gì vậy?
Khôn Đồ không dám khinh thường, tránh sang bên cạnh, kéo Âm Quỷ Kỳ trong tay qua.
Con rồng gió màu đen đang tấn công về phía Viên Minh nhất thời thay đổi phương hướng, đánh về phía Độ Nha.
Tốc độ của Độ Nha màu đen không nhanh lắm, nhưng được cái kích thước nhỏ, động tác lại linh hoạt, miễn cưỡng tránh né được con rồng gió màu đen công kích, lại lao về phía Khôn Đồ, quấn lấy hắn khiến hắn không có cách nào phân thân.
Lúc trước, Ô Lỗ thấy Viên Minh bấm quyết chỉ vào mình, sốt ruột vội vàng tập trung tinh thần đề phòng, cố duy trì tấm lá chắn ánh sáng trước người.
Tiếng ăn mòn xèo xèo truyền đến, Yêu Đằng quấn ở trên cánh tay hắn tiết ra nước độc màu đen, trang phục trên cánh tay dễ dàng bị mục nát, nước độc dính đến trên da của hắn.
Da của Ô Lỗ lập tức thối rữa, máu thịt phía dưới cũng nhanh chóng tan rã, không ít nơi lộ ra xương trắng ởn.
- A!
Trong lòng Ô Lỗ run sợ, trên cánh tay hiện ra một tầng ánh sáng màu xanh lam, cố gắng ngăn cản nước độc của Yêu Đằng ăn mòn, nhưng không có tác dụng mấy.
Viên Minh vừa điều khiển Độ Nha màu đen quấn lấy Khôn Đồ, đồng thời vận dụng chút pháp lực vừa tích góp được, phát động Ngự Thú Thuật, điều khiển Tử Hắc Yêu Đằng.
Đầu Yêu Đằng trở nên bén nhọn, còn dâng lên từng tia sáng máu, giống như rắn độc ra khỏi hang đâm vào ngực của Ô Lỗ.
Trong tình hình trước mắt, pháp lực của hắn tiêu hao gần hết, tuyệt đối là tình thế bất lợi, chỉ có với giết chết một người bên đối phương với thế sét đánh không kịp bưng tai, hắn mới có cơ hội thắng.
Nhưng vào lúc này, rừng cây phía sau Viên Minh nổ "ầm" một tiếng, kình phong cuồng bạo cắn nát cành cây và lá khô, con linh thú sói xanh của Khôn Đồ đột nhiên lao ra, móng vuốt đánh về phía sau lưng hắn.
Viên Minh kinh ngạc, vội vàng thi triển Vô Ảnh Bộ tránh sang bên.
Pháp lực của hắn đương nhiên đã tiêu hao hết, thân pháp chậm chạp, miễn cưỡng mới tránh khỏi kết quả móng vuốt sắc bén đâm thủng ngực, cánh tay vẫn bị cào ra hai vết thương sâu tới xương, lảo đảo lùi về phía sau.
Linh thú sói xanh được thế không tha người, há miệng phun ra bốn năm lưỡi đao gió màu xanh, lưỡi đao gió xoay tròn bắn về phía cơ thể của Viên Minh.
Gương mặt Viên Minh trắng bệch, giơ tay phải lấy ra Thanh Ngư Kiếm, vung vẩy chống đỡ lưỡi đao gió.
Vài tiếng va chạm kịch liệt "keng keng keng" vang lên, mấy lưỡi đao gió bị đánh bay, cả người Viên Minh và kiếm cũng bị đánh bay, đập mạnh lên trên một cây lớn, phun ra một ngụm máu tươi.
Viên Minh liên tục bị thương nặng, không để ý được gì khác, ảnh hưởng đối với Tử Hắc Yêu Đằng không lớn, nhưng Độ Nha màu đen bị thần hồn của hắn điều khiển lại đột nhiên trở nên trì độn.
- Đi!
Khôn Đồ nhân cơ hội cầm Âm Quỷ Kỳ trong tay điểm ra, một lưỡi đao gió hình bán nguyệt hình màu đen từ đỉnh cờ bắn ra với tốc độ nhanh tới mức kinh người, chỉ chớp hiện vài cái đã vượt qua mấy trượng, chém ở trên thân của Độ Nha màu đen.
Một tiếng "Xuy" vang lên, gần nửa cơ thể của Độ Nha màu đen bị chém rơi.
Con rồng gió màu đen há to miệng cắn Độ Nha màu đen, trong miệng nó phun ra mười mấy lưỡi đao gió màu đen đầy cuồng bạo và sắc bén.
Độ Nha màu đen sao có thể chống đỡ được công kích như vậy, cơ thể lập tức tản ra.
Bởi vậy, bất kể pháp lực hay thần hồn của Viên Minh đều tiêu hao gần hết, một cảm giác mệt mỏi khó có thể chống đỡ xông lên đầu.
- Ha ha, Viên Minh, ngươi ngoan ngoãn để ta tế cờ đi!
Khôn Đồ cười lớn vun vẩy Âm Quỷ Kỳ.
Con rồng gió màu đen nhe nanh múa vuốt lao thẳng tới Viên Minh.
Trên mặt Viên Minh biến sắc, cố gắng tránh né, nhưng hai chân giống như đổ chì, một bước cũng không bước được.
Con rồng gió màu đen lập tức tới, đụng mạnh vào ngực hắn.
Viên Minh bị đánh bay ra ngoài, điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, ngũ tạng lục phủ gần như đều bị lệch khỏi vị trí, ngã xuống đất không nhúc nhích.