Tiên Giả

Chương 223: Thân rơi vào tuyệt cảnh (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Lúc này, pháp lực trong đan điền của Viên Minh gần như khô cạn, biến thân vượn trắng tự động giải trừ, tấm da vượn trắng rơi xuống đất.

Hồn lực của hắn cũng chỉ còn sót lại một phần ba, đứng cũng cảm thấy tốn sức, hận không thể ngả đầu xuống đất ngủ thêm ba ngày.

Tuy nhiên, trong lòng hắn biết bây giờ không phải là lúc nghỉ ngơi. Tiếng kêu vừa rồi của Hô Hỏa đã đủ chứng tỏ vấn đề, đám người Khôn Đồ có khả năng đang ở gần đây, hắn phải mau chóng rời đi.

Hắn cắn rách đầu lưỡi, dùng đau đớn kích thích tinh thần, sau khi cất tấm da vượn trắng, thậm chí không lục soát thi thể của Hô Hỏa, trực tiếp xoay người bỏ chạy, đồng thời bàn tay trái giấu trong tay áo bào nắm chặt linh thạch thuộc tính mộc, không chú ý tới sự đau đớn điên cuồng hấp thu.

Kết quả hắn còn chưa chạy được bao xa, tiếng "vèo vèo vèo" đột ngột vang lên.

Trong rừng cây phía trước đột nhiên có cả mảng những lưỡi đao gió dày đặc bắn ra như mưa về phía cơ thể hắn.

Viên Minh biến sắc, vội vàng vận chuyển pháp lực còn sót lại thi triển Vô Ảnh Bộ, cả người trở nên mơ hồ, lướt ngang qua không trung hai trượng, miễn cưỡng tránh được cơn mưa lưỡi đao gió tập kích.

Nhưng trong lưỡi đao gió dày đặc, có hai lưỡi đao gió đặc biệt giống như vầng trăng khuyết đột nhiên thay đổi phương hướng, lao về hướng Viên Minh tránh né, lần lượt chém về phía hai chân hắn.

Khóe mắt Viên Minh giật mạnh, lập tức điều động pháp lực cuối cùng, phát động lư hương thần bí giấu vào trong ngực, lướt về phía trước nửa trượng, tránh lưỡi đao gió hình trăng khuyết tập kích tới.

Lưỡi đao gió hình trăng khuyết không đuổi theo công kích, chém xuống mặt đất, "phụt" một tiếng, tiến vào trong đó.

Viên Minh dừng phát động lư hương, lảo đảo rơi xuống đất, mở miệng thở dốc.

Bốp bốp bốp!

Từ trong rừng cây vọng ra tiếng vỗ tay, Khôn Đồ chậm rãi đi ra, trên mặt hiện ra vẻ tươi cười.

Con linh thú sói xanh kia theo sát phía sau, hai mắt dữ tợn nhìn chằm chằm vào Viên Minh, hình như đang cáu giận vì hắn đã tránh thoát công kích của mình.

- Dưới tình huống này còn có thể tránh thoát được công kích liên hoàn từ linh thú của ta, không tệ, thật sự không tệ.

Khôn Đồ vừa vỗ tay vừa cười nói.

- Khôn Đồ, xem ra ngươi đã sớm ở gần đây.

Viên Minh híp mắt lại.

- Ha ha, ta đương nhiên đã sớm đến, chỉ là muốn xem bây giờ ngươi rốt cuộc có thêm năng lực gì thôi. Bây giờ, pháp lực của ngươi đã tiêu hao gần hết, còn không mau quỳ xuống xin tha. Tâm trạng của ta tốt, có lẽ sẽ tốt bụng để cho ngươi được toàn thây.

Khôn Đồ đắc ý cười to.

- Muốn lấy tính mạng của ta cũng được, cứ đi lên lấy.

Viên Minh ngoắc ngón tay về phía Khôn Đồ giống như khiêu khích vậy.

Khôn Đồ nghe được Viên Minh nói vậy, khẽ nhíu mày.

Hắn tận mắt nhìn thấy Viên Minh giết chết Hô Hỏa, không chắc pháp lực của Viên Minh đã thật sự tiêu hao hết, đối phương không sợ hãi như vậy, khiến hắn trái lại hơi do dự.

Viên Minh thấy vậy, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngoài mặt vẫn cười lạnh, tiếp tục thu nạp linh lực trong linh thạch, tranh thủ hồi phục chút pháp lực.

- Đúng rồi, Ô Lỗ đâu? Không phải hắn vẫn luôn đi theo bên cạnh Khôn Đồ sao? Chẳng lẽ đang âm thầm tính kế?

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện, thầm nghĩ.

Vào lúc này, trong rừng cây phía sau Khôn Đồ truyền đến tiếng bước chân, ba bóng người chậm rãi đi ra.

Người đi đầu chính là Ô Lỗ, trong tay cầm một sợi dây thừng, một đầu khác buộc trên cổ tay của hai người, lại là mẹ con Đồ Á.

Ánh mắt Viên Minh chợt nặng nề, siết chặt nắm đấm.

- Ô Lỗ, ngươi vừa rồi nói muốn tách ra khỏi ta, chính là để đi bắt hai người phàm này à?

Khôn Đồ nhíu mày hỏi.

- Sư huynh minh giám, hai người kia không phải người phàm tầm thường, có tác dụng lớn đấy.

Ô Lỗ nói.

- Tác dụng lớn? Tác dụng lớn gì chứ?

Khôn Đồ ngạc nhiên nói.

- Lúc ta làm Phi Mao thú nô ở Thập Vạn Đại Sơn, đã từng gặp Cáp Cống vài lần, nghe qua một vài chuyện của hắn, Miêu Hoa Trại này chính là quê hương của Cáp Cống. Cáp Cống và Viên Minh huynh có giao tình rất tốt, hai người từng cùng nhau trải qua không ít hoạn nạn, đúng không?

Ô Lỗ quay đầu nhìn về phía Viên Minh, nhếch mép cười.

- Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ta và Cáp Cống chẳng qua có quan hệ bình thường mà thôi.

Trên mặt Viên Minh không biến sắc, trong lòng lại thầm kêu hỏng bét.

- Ha ha, vừa rồi nữ hài này đã khai hết rồi, các nàng chính là vợ con của Cáp Cống. Ngươi vì cứu các nàng, không tiếc vi phạm môn quy, giết Hồ Trát, còn tốn không ít nguyên khí, cố gắng làm cho Cáp Cống khôi phục thần trí. Viên Minh huynh à, sự thay đổi của ngươi trong thời gian ngắn ngủi này đúng là vượt ra ngoài dự đoán của ta, ngay cả Nhân Tiêu hoàn toàn thú hóa cũng có thể cứu lại được, bội phục.

Ô Lỗ nhạt cười nói.

Khôn Đồ nghe đến đó, cuối cùng đã hiểu rõ, vô cùng mừng rỡ:

- Được! Ô Lỗ, làm không tệ, chờ trở về Bích La Động, ta tất nhiên sẽ trọng thưởng cho ngươi.

- Ta đã nói ngươi tại sao lại đột nhiên phát điên giết Hồ Trát, hóa ra là vì lý do ngu xuẩn này.

Khôn Đồ lập tức nhìn về phía Viên Minh, cười ha ha nói.

- Cho dù các nàng là vợ con của Cáp Cống, ngươi tưởng ta sẽ vì hai người phàm xa lạ mà từ bỏ tiền đồ tốt đẹp, thậm chí sinh mạng của mình à?

Viên Minh cười lạnh.

Khôn Đồ đang cười chợt đờ người ra, bình tĩnh xem xét, hắn tuyệt đối sẽ không làm việc ngu ngốc như vậy.

- Nếu Viên Minh huynh không quan tâm tới sự sống chết của các nàng, vì sao không lập tức rời đi, ngược lại ở đây nói chuyện phiếm với chúng ta.

Ô Lỗ vừa cười vừa nói.

- Ô Lỗ huynh đúng là đã nhắc nhở ta, lúc này Viên mỗ còn có việc phải làm, cáo từ trước. tính mạng của hai người này, tùy các ngươi xử trí.

Viên Minh cười nhạt một tiếng, xoay người đi về phía xa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️