Tuy mạo hiểm một chút, nhưng lúc này để cho hai người ở lại chỗ này là cách làm tương đối ổn thỏa hơn.
Trong lúc chạy nhanh, Viên Minh thả ra một con Hồn Nha tra xét động tĩnh xung quanh, đồng thời lấy ra một viên tinh thạch màu xanh lá cầm trong lòng bàn tay, đây là một viên linh thạch thuộc tính mộc, do hắn dùng linh thạch thuộc tính hỏa lấy được từ đảo trong sương mù tới đổi cho Thanh Phù Đường.
Linh lực tinh thuần trong linh thạch trào qua, pháp lực trong đan điền của Viên Minh gần khô cạn đã nhanh chóng khôi phục.
- Hiệu lực và tác dụng linh thạch hồi phục pháp lực không tệ, đáng tiếc không thể thoải mái sử dụng.
Hắn hơi tiếc, nói nhỏ một câu, bước chân nhanh hơn, kết quả không đi được bao xa đã khẽ nhíu mày.
Hồn Nha do hắn thả ra tra xét xung quanh không ngờ phát hiện ra Hô Hỏa cưỡi Thanh Chuẩn mau chóng đuổi qua.
Lúc này Hô Hỏa cũng phát hiện ra vị trí đại khái của Viên Minh, lập tức phát ra một khói lửa tín hiệu về phía không trung, sau đó điều khiển Thanh Chuẩn đuổi sát theo.
Viên Minh lập tức thi triển Vô Ảnh Bộ tăng nhanh tốc độ lao vào trong rừng cây phía trước.
Mặc dù Vô Ảnh Bộ của hắn nhanh, nhưng vẫn kém xa Thanh Chuẩn, không lâu lắm đã bị đuổi kịp.
Hô Hỏa điều khiển Thanh Chuẩn trực tiếp bay qua đỉnh đầu của Viên Minh, bỗng nhiên xoay người, hai cánh vỗ mạnh xuống phía dưới.
Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, khí lưu trong phạm vi mười mấy trượng cuốn ra, cây lớn điên cuồng cuốn lên, cát bay đá chạy.
Viên Minh thấy thế, không lùi mà xông thẳng vào trong cuồng phong, hai chân giậm mạnh, dùng sức cắm bàn chân xuống mặt đất, tuy tốc độ hơi chậm nhưng không bị cuồng phong ảnh hưởng.
Hô Hỏa nhíu mày, vừa điều khiển Thanh Chuẩn duy trì khoảng cách nhất định với Viên Minh, hai tay vung vẩy trong không trung, mấy lưỡi đao gió màu xanh gào thét bắn về phía Viên Minh, đồng thời sốt ruột nhìn về hướng mình vừa tới, rõ ràng đang đợi đám người Khôn Đồ chạy tới.
Viên Minh di chuyển linh hoạt, lần lượt tránh được lưỡi đao gió tập kích, tốc độ tiến về phía trước cũng chỉ bị ảnh hưởng một chút.
Hô Hỏa thấy vậy, đột nhiên từ trên lưng Thanh Chuẩn nhảy xuống một cây lớn gần đó và giơ một tay lên.
Thanh Chuẩn lao tới chỗ Viên Minh, hai cánh đột nhiên dựng thẳng lên, gần như khép lại cùng một chỗ, thoạt nhìn giống như một mũi tên cực lớn màu xanh, lập tức lao đến trước người Viên Minh, hai chân mang theo kình phong vô cùng lợi hại chụp xuống đầu của Viên Minh.
Nhìn uy lực của một trảo này, cho dù là đầu người bằng sắp cũng có thể bị nó chộp nứt.
- Tới thật đúng lúc!
Viên Minh khẽ quát một tiếng, vung tay về phía trước.
Trên đỉnh đầu hắn hiện lên cái bóng màu đỏ, một cái búa lớn đỏ ngầu đột nhiên xuất hiện, xoay tròn đánh về phía Thanh Chuẩn. Đó chính là cái búa lớn lấy được từ trên đảo trong sương mù kia.
Thanh Chuẩn không ngờ tới sự thay đổi này, không kịp thu chân lại, hai móng như sắt hung hăng chộp vào phía trên cái búa đỏ kia.
Một tiếng "Ầm" chói tai vang lớn, cái búa đỏ bị đánh bay, phía trên búa xuất hiện vài vết cào không sâu, không đáng ngại.
Móng vuốt sắc bén của Thanh Chuẩn bị gãy, máu chen chúc chảy ra, thân hình đang lao tới lệch sang bên, "Ầm" một tiếng đập vào một cái cây lớn.
Không chờ nó ổn định cơ thể, từ bên cạnh truyền đến một tiếng rít chói tai, từ bên trong rừng rậm bắn ra một thanh bảo kiếm màu xanh, lao thẳng đến ngực của Thanh Chuẩn, đó chính là Thanh Ngư Kiếm.
- Thằng nhãi ranh, dám tổn thương linh sủng của ta!
Hô Hỏa hét lớn một tiếng, vội vàng vỗ vào bên thắt lưng một cái, trong lòng bàn tay xuất hiện thêm một lá cờ tam giác màu đỏ, phía trên thêu một con cóc màu vàng ba chân, đó chính là pháp khí trước đây hắn sử dụng để truy sát Viên Minh.
Hắn cầm cờ tam giác nhỏ, vung vẩy một cái về phía trước.
Con cóc màu vàng trên lá cờ tam giác nhỏ hình như sống lại vậy, mở miệng phun ra một cái.
Chỉ một thoáng, một ngọn lửa màu đỏ vàng phóng mạnh ra, lập tức vượt qua khoảng cách mười mấy trượng, mang theo hơi nóng đánh vào trên bảo kiếm màu xanh, dễ dàng đánh bay nó.
Hô Hỏa thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng không định đánh trực diện với Viên Minh, mà định lại phát động cờ tam giác nhỏ quấy rầy Viên Minh, chậm rãi chờ đám người Khôn Đồ đến.
Nhưng biến đổi khác thường đột nhiên xảy ra, trong rừng cây tối tăm bên cạnh hắn đột nhiên có một con Hồn Nha lao thẳng tới mặt hắn.
- Thứ gì vậy!
Hô Hỏa kinh ngạc, vội vàng tránh sang bên.
Nhưng vào lúc này, ở hướng hắn tránh né lại có bóng đen lóe lên, lại một con Hồn Nha lao tới nhanh như chớp.
Lần này, hắn không thể tránh được, bị đụng trúng vào mặt.
Hồn Nha tiến vào trong thức hải của Hô Hỏa, mạnh mẽ công kích lên thần hồn, đột ngột ầm ầm nổ tung.
- A!
Thần hồn của Hô Hỏa bị thương nặng, ôm đầu kêu lên thảm thiết, cờ tam giác nhỏ rơi khỏi tay, người cũng rơi từ trên cây xuống, nặng nề đập xuống đất.
Một tiếng "Rắc" vang lên, hắn bị gãy chân.
Hô Hỏa có tu vi thâm hậu, thần hồn cũng mạnh mẽ hơn Cáp Cống, bị đau đớn do gãy xương kích thích, không ngờ khôi phục lại ý thức.
Viên Minh ở bên cạnh một cây lớn cách đó không xa lộ vẻ kinh ngạc.
Đau đớn lại có thể kích thích cũng như trợ giúp kẻ địch thoát khỏi ảnh hưởng của Đụng Hồn, xem ra sau này lúc đối địch cũng phải cẩn thận về điểm này.
- Khôn Đồ cứu ta!
Hô Hỏa khó khăn lắm mới hồi phục lại ý thức, trong miệng hét lớn một tiếng, đồng thời cố gắng ngồi dậy, mặt đất bên cạnh đột nhiên tách ra, từ trong đó bắn ra một sợi Tử Hắc Yêu Đằng.
Một tiếng "Phụt" vang lên, Yêu Đằng đâm vào cổ họng Hô Hỏa, xuyên thủng cổ hắn.
Hô Hỏa phun ra một búng máu tươi, há miệng muốn nói gì đó, nhưng thần thái trong mắt nhanh chóng ảm đạm, cơ thể mềm oặt ngã xuống đất, biến thành một thi thể.
Thanh Chuẩn cách đó không xa vừa đứng vững, đang muốn đi qua giúp đỡ, Hô Hỏa tự nhiên ngã xuống, trên đầu Thanh Chuẩn đột nhiên hiện ra một vòng ánh sáng màu đen, trong đó bắn ra mấy phù văn màu đen lớn bằng nắm tay, sau đó lặng lẽ tiêu tan.
Thanh Chuẩn giật mình, sau mấy hơi thở mới khôi phục lại, trong mắt lộ vẻ mừng rỡ.
Bí pháp lâu nay giam cầm thần hồn nó đã được giải trừ, tuy sẽ tạo thành tổn thương nhất định cho thần hồn của nó, nhưng so với lấy lại được tự do, điều đó không đáng kể tới.
Thanh Chuẩn không hề liếc mắt nhìn thi thể của Hô Hỏa, xoay người vỗ cánh bay đi.
Viên Minh thở phào nhẹ nhõm, chống tay vào thân cây chậm rãi ngồi xuống.
Mấy lần công kích này nhìn như bình thường, thật ra hắn đã vận dụng hết sức lực, thậm chí không tiếc lấy bản thân làm mồi, bằng không sẽ không có cách nào một lần hành động giết chết Hô Hỏa.
Trong lòng hắn biết đối phương có nhiều người, nếu không có cách nào nhân lúc đối phương tách ra để lần lượt đánh bại, đợi đối phương tập trung lại một chỗ, kẻ xui xẻo chính là mình.