Tiên Giả

Chương 221: Lấy thân xông vào nguy hiểm (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ngươi làm gì vậy?

Mẫu thân của Đồ Á nhìn thấy Đồ Á rơi vào hôn mê, không chú ý tới sự thương tâm vì trượng phu đã chết, lao tới.

- Có người đến, muốn mạng sống của nữ nhi ngươi thì đừng nói chuyện!

Viên Minh duỗi cánh tay vượn ra, ấn mẫu thân của Đồ Á ngã xuống đất.

Mẫu thân của Đồ Á trợn trừng mắt, không dám nói nữa.

Viên Minh dùng một tay bế mẹ con Đồ Á lên, trên ngực ẩn hiện ánh sáng màu xanh, cả người bay về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất ở trong rừng rậm.

Theo Viên Minh rời đi, lồng giam dây leo xung quanh Cáp Cống cũng theo đó được giải trừ, Tử Hắc Yêu Đằng chui xuống lòng đất, biến mất.

Thi thể của Cáp Cống mất đi sự chống đỡ, ngã xuống đất, phát ra một tiếng rầm.

Bóng dáng ba người Viên Minh biến mất không lâu, mấy bóng người từ phía xa bay vút đến, trong chớp mắt đã đến gần. Đó chính là ba người Khôn Đồ, Hô Hỏa cùng với Ô Lỗ.

Khôn Đồ và Ô Lỗ một trước một sau ngồi ở trên linh thú sói xanh, Hô Hỏa không triệu hoán Thanh Chuẩn, chỉ đi bộ tới.

Nhìn thấy thi thể của Cáp Cống, tuy Hô Hỏa đã sớm có cảm ứng, vẻ mặt vẫn trở nên nặng nề.

Hắn đã sớm thông qua bí thuật trong thức hải của Cáp Cống, cảm ứng được Viên Minh ở đây, chỉ là Viên Minh có thực lực mạnh mẽ, thủ đoạn càng kỳ lạ hơn, lúc trước Hô Hỏa liên tục bị thua thiệt, không dám một mình đối mặt với Viên Minh.

Hắn vô tình gặp được Khôn Đồ và Ô Lỗ ở trong dãy núi, lúc này mới đuổi qua, không ngờ chỉ chậm trễ một lúc, Viên Minh đã giết chết Cáp Cống, lại không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Viên Minh và Cáp Cống có quan hệ mật thiết, không ngờ hắn thật sự xuống tay được, xem ra cần phải cân nhắc lại tâm tính của người này.

Trong lòng Hô Hỏa thầm nghĩ.

- Hô Hỏa, ngươi vừa rồi không phải nói Viên Minh chắc chắn ở chỗ này sao? Người đâu?

Khôn Đồ liếc nhìn thi thể của Cáp Cống rồi rời tầm mắt, chất vấn.

- Trước đây không lâu, Viên Minh quả thật từng tới đây, chắc hắn phát hiện ra chúng ta tới gần mới chạy mất. Thằng nhóc này có không ít mưu kế, tuy nhiên hắn vội vàng rút lui, hơn phân nửa sẽ để lại chút vết tích, không khó phán đoán được phương hướng hắn chạy trốn.

Hô Hỏa không những không tức giận, trái lại cười lấy lòng nói.

- À, phải vậy không? Vậy làm phiền Hô Hỏa trưởng lão ngươi tìm kiếm đi. Dù sao thằng nhóc kia đã từng do ngươi quản lý, ngươi chắc hẳn rất quen thuộc với hắn.

Khôn Đồ khẽ cười một tiếng, khi nói đến hai từ "trưởng lão" còn cố ý kéo dài giọng.

Trong mắt Hô Hỏa lóe lên sự giận dữ nhưng lập tức ép xuống, tìm kiếm ở gần đó. Hắn rất nhanh đã tìm được vết chân của Viên Minh ở bên cạnh thi thể của Cáp Cống, vội vàng theo đó tìm kiếm tiếp.

Nhưng vết chân này chỉ có tới, lại không có không thấy đi về hướng nào, dường như đột nhiên biến mất.

- Thế nào, có thể có tìm được tung tích của thú nô kia không?

Khôn Đồ chậm rãi đi tới.

- Không biết thằng nhóc kia sử dụng thủ đoạn gì, hình như thu phục được một con linh thú bay, đưa hắn bay lên không trung trốn rồi.

Sắc mặt Hô Hỏa không ngừng thay đổi, sau đó nói thế.

- Nếu nói đến linh thú bay, không mấy con có thể bằng được Thanh Chuẩn của ngươi, vậy khổ cực cho ngươi lại tìm kiếm thêm rồi.

Khôn Đồ nói.

- Chuyện này là chuyện đương nhiên. Chỉ có điều Viên Minh đã khác xưa, một mình ta chỉ sợ không phải là đối thủ của hắn. Đến lúc đó, ta sẽ lấy khói lửa ra hiệu, hai vị cần phải nhanh chóng chạy tới đấy.

Hô Hỏa lấy lòng nói.

- Ta với thằng nhóc này không đội trời chung, còn cần ngươi nói sao?

Khôn Đồ hừ một tiếng, tức giận nói. .

- Được, ta đi trước đây.

Hô Hỏa cúi đầu khom lưng, sau đó phất tay triệu hồi ra Thanh Chuẩn, leo lên người nó lao vào không trung.

- Chỉ là một chấp sự của Thú Nô Đường, được mấy thú nô gọi vài tiếng trưởng lão, còn thật sự quên mất thân phận của mình.

Khôn Đồ phun một bãi nước bọt xuống đất.

- Khôn Đồ sư huynh, dù gì Hô Hỏa cũng là một gã chấp sự, có quan hệ khá rộng trong Thú Nô Đường, chúng ta không cần làm hắn mất mặt như vậy, nếu hắn thẹn quá thành giận, cũng không phải là chuyện tốt.

Ô Lỗ ngập ngừng muốn nói lại thôi.

- Hắn không chỉ có nhược điểm ở trong tay ta, còn phải cầu cạnh ta, lẽ nào dám lật trời sao? Ta chỉ chướng mắt với điệu bộ thường ngày của hắn thôi!

Khôn Đồ cười lạnh nói.

- Được rồi, vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào?

Ô Lỗ hỏi.

- Tuy Hô Hỏa chẳng ra gì, nhưng con Thanh Chuẩn vẫn có chút thủ đoạn trong phương diện tìm người, chúng ta cứ theo là được rồi. Đúng lúc để cho hắn đánh trận đầu, thử thăm dò hư thực của thằng nhóc Viên Minh này. Thằng nhóc này nhập môn không bao lâu, tiến triển nhanh như vậy, ta thật ra muốn xem thử trên người hắn rốt cuộc che giấu bí mật gì.

Khôn Đồ vừa cười vừa nói.

- Sư huynh cao kiến.

Ô Lỗ khen.

Khôn Đồ cười đắc ý, dẫn theo Ô Lỗ đuổi theo hướng Hô Hỏa bay.

Viên Minh dẫn theo hai người Đồ Á phi độn về phía trước vài dặm, pháp lực tiêu hao không nhẹ, hạ xuống một chỗ bí mật bên trong rừng rậm.

- Các ngươi trốn vào bên trong đi, đừng phát ra tiếng động, tất cả mọi chuyện đều chờ ta trở lại hẵng nói.

Viên Minh chỉ về phía một bụi cây rậm rạp gần đây.

Mẫu thân của Đồ Á liên tục gật đầu, bế Đồ Á chui vào.

Viên Minh không dừng lại đây, đứng dậy chạy về phía trước.

Cho dù hắn sử dụng lư hương thần bí ngự không chạy được một đoạn, nhưng đám người Khôn Đồ có rất nhiều thủ đoạn, rất nhanh sẽ đuổi tới. Hắn tiếp tục mang theo hai người Đồ Á, sẽ chỉ tăng thêm nguy hiểm.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️