Viên Minh mở miệng nói.
- Viên Minh huynh! Ngươi cũng ở đây à? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Cáp Cống đã từng nhìn thấy Viên Minh biến thân vượn trắng, càng kinh ngạc hơn, vội vàng truy hỏi.
Viên Minh nói ngắn gọn về tình hình Hô Hỏa biến hắn thành Nhân Tiêu, bây giờ lại dẫn theo hắn tàn sát Miêu Hoa Trại.
- Giết người đoạt hồn! Bích La Động không ngờ lại hành sự mất nhân tính như vậy!
Cáp Cống giận dữ.
Sát khí ánh sáng máu trong thức hải của hắn bốc lên, hình như bị sự tức giận của hắn kích thích, hai mắt mơ hồ có ánh sáng máu điên cuồng phun ra.
- Phong cách hành sự của Bích La Động vốn là vậy, ngươi không nên quá kích động.
Viên Minh nhắc nhở.
Cáp Cống nghe vậy vội vàng điều chỉnh tâm trạng, rất nhanh đã bình tĩnh lại.
- Viên Minh huynh, cảm ơn ngươi đã trợ giúp ta hồi phục thần trí.
Hắn nhìn về phía Viên Minh, chân thành cảm ơn.
- Lúc trước ngươi nhiều lần giúp ta, ta đương nhiên bánh ít đi, bánh quy lại mà thôi. Tạm thời không nói nữa, nếu thần trí của ngươi đã quay về, vậy bảo vệ cho thần hồn tỉnh táo, ta thử xem có thể xóa sạch sát khí trong thức hải của ngươi không.
Viên Minh nói với giọng điệu hơi sốt ruột.
Xóa đi ánh sáng máu trong thức hải của Cáp Cống đã tốn không ít thời gian, Hô Hỏa có thể lập tức xuất hiện.
Cáp Cống nghe ra được sự sốt ruột trong giọng nói của Viên Minh, vội vàng gật đầu, tập trung tinh thần bảo vệ thần trí.
Viên Minh hít sâu một hơi, tiếp tục vận chuyển Ngự Thú Thuật, hai cái cối xay màu đen tiếp tục nghiền ép sát khí ánh sáng máu.
Những sát khí ánh sáng máu cuối cùng này cứng rắn khác thường, tuy không tới mức không thể lay động như dây xích máu, nhưng hiệu suất của cối xay màu đen cũng giảm mạnh.
Hơn nữa, thần hồn của Cáp Cống liên hệ với ánh sáng máu quá mức chặt chẽ, mỗi máu ánh sáng bị xua tan, lực thần hồn của Cáp Cống đều sẽ tổn thương không ít.
Tiếp tục như thế, chờ ánh sáng máu bị xua tan hết, thần hồn của Cáp Cống cũng sẽ hoàn toàn tan vỡ.
Cáp Cống chưa từng tu luyện qua Minh Nguyệt Quyết, không có cách nào quan sát được tình hình trong thức hải, nhưng phản ứng của thân thể đã khiến hắn phát hiện ra tình trạng thật sự của mình.
- Không có cách nào loại bỏ được sát khí, đúng không?
Ánh mắt Cáp Cống ban đầu nóng bỏng lại chậm rãi lạnh đi, khẽ hỏi.
Mẫu thân của Đồ Á nghe được câu này, vẻ mặt bỗng chốc tái nhợt.
Sắc mặt Viên Minh nặng nề, không nói gì.
Lúc này, hắn quả thật không có cách nào.
- Viên Minh đại nhân, mong ngươi bất kể thế nào cũng phải cứu phu quân ta một mạng, cho dù lấy mạng của ta ra trao đổi cũng được!
Mẫu thân của Đồ Á không ngừng dập đầu với Viên Minh.
- Cầu xin ngươi...
Đồ Á cũng cầu khẩn nói.
Viên Minh không trả lời hai người, nhìn quanh.
Hắn bước lên con đường tu luyện không lâu, kiến thức có hạn, năng lực càng có hạn hơn, lúc này có lòng mà không có sức. Bây giờ chỉ có con mèo bạc kia có năng lực cứu Cáp Cống, không biết nó có đi theo tới đây không.
Xung quanh vẫn yên tĩnh, chỉ có thể lắng nghe được tiếng chim hót tiếng gió thổi, ngoài ra không có động tĩnh nào khác.
Trong lòng Viên Minh thầm thở dài, cho dù con mèo bạc đang ở gần đây, với phản ứng này, rõ ràng nó không muốn xen vào.
- Sống chết có số, các ngươi đừng làm cho Viên Minh huynh khó xử!
Cáp Cống nhắm mắt lại, lúc mở ra đã trở nên bình tĩnh khác thường, trầm giọng nói với vợ con mình.
Mẹ con Đồ Á dừng dập đầu, đờ người ra.
- Cáp Cống huynh, thực lực của ta còn chưa đủ, sợ rằng hôm nay không có cách nào cứu được ngươi.
Trong mắt Viên Minh lóe lên sự áy náy.
- Viên Minh huynh sao lại nói vậy, ngươi trợ giúp ta hồi phục thần trí, để cho ta nói lời tạm biệt với vợ con đã là ân huệ cực lớn rồi. Càng chưa nói, ngươi vì cứu Đồ Á các nàng, ngang nhiên chống lại mệnh lệnh của Bích La Động, tại hạ không phải là người có lòng tham không đáy, sao có thể yêu cầu nhiều hơn.
Cáp Cống cười ha ha nói.
- Cáp Cống huynh, ngươi có thể có tâm nguyện gì còn chưa đạt? Chỉ cần ta có đủ khả năng, tất nhiên sẽ giúp ngươi hoàn thành.
Viên Minh vẫn rất khó chịu, hỏi.
Cáp Cống nghe nói câu này, đang muốn nói gì, cả người đột nhiên đờ ra, miệng duy trì ở trạng thái mở, dây xích máu trên thần hồn không ngừng ong ong chấn động.
Trong thức hải của hắn dâng lên một tầng ánh sáng máu, màu máu nhanh chóng lan tràn trong tròng mắt.
Viên Minh đột nhiên biến sắc, vội vàng thả hai con Hồn Nha ra tra xét xung quanh, đồng thời lại phát động cối xay màu đen cố trấn áp dây xích máu.
Chỉ là hồn lực của hắn tiêu hao không nhỏ, toàn lực thi triển Ngự Thú Thuật cũng đã không có cách nào trấn áp được dây xích máu.
- Viên huynh... Mẹ con Đồ Á... lại nhờ ngươi chiếu cố...
Nửa con mắt của Cáp Cống đã biến thành màu máu, lý trí lại dao động, gian nan mở miệng.
Nói xong những lời này, hai tay hắn chợt nắm lấy gáy của mình.
- Cáp Cống huynh, ngươi...
Viên Minh ý thức được Cáp Cống muốn làm gì, theo bản năng muốn ngăn cản.
Cáp Cống nhìn lại, trong ánh mắt còn giữ lại tỉnh táo lộ vẻ kiên quyết.
Cánh tay Viên Minh nâng lên chợt cứng đờ, trong phút chốc lắc mình xuất hiện ở bên cạnh Đồ Á, giơ tay che mắt của nàng.
Trên mặt Cáp Cống lộ ra vẻ cảm kích, hai cánh tay đột nhiên dùng sức.
Rắc!
Cổ hắn lệch sang bên, ánh sáng máu trong mắt cũng tiêu tan, cả người mất đi tất cả lực lượng, treo ở trong Mộc Lao Thuật.
- Phu quân...
Mẫu thân của Đồ Á khóc thất thanh.
- Nương, ba sao vậy?
Đồ Á cố giằng cánh tay của Viên Minh ra, vừa khóc vừa hỏi.
Viên Minh không thả nàng ra, tay trái nhẹ nhàng chém vào trên gáy của Đồ Á.
Cơ thể Đồ Á mềm nhũn, ngất đi.