Tiên Giả

Chương 215: Bất ngờ (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Trong nháy mắt khi mũi Thanh Ngư Kiếm trong tay Viên Minh đâm trúng phụ nhân một mắt, toàn thân của nàng lại phát ra một tầng hào quang màu vàng, cố gắng bảo vệ cơ thể của nàng.

Nhưng tia sáng kia đã rất ảm đạm, Viên Minh thấy thế, bước tới một bước, lại vận chuyển pháp lực đâm tới.

Phụt một tiếng.

Hào quang màu vàng vỡ nát, trường kiếm đã đâm vào sau lưng của phụ nhân một mắt.

Phụ nhân một mắt nhìn nửa đoạn mũi kiếm đâm xuyên tới trước ngực mình, trong mắt lóe lên vẻ khó tin, môi mấp máy nhưng trong cổ họng lại không phát ra được âm thanh gì.

Nàng không thể nào tin được, người lần trước còn bị bọn họ truy sát đến mức phải chạy khắp núi, bây giờ lại có thể chơi đùa tới mức nàng xoay quanh, nàng còn không có sức lực đánh trả.

Viên Minh xoay trường kiếm trong tay, mũi kiếm lập tức cắt nhỏ trái tim của phụ nhân một mắt.

Mất đi pháp lực ủng hộ, trâm cài tóc bằng gỗ mun còn chưa kịp quay lại, đã "cạch" một tiếng rơi xuống đất.

Hắn tìm kiếm trên người phụ nhân một mắt, chỉ tìm được cái roi đầy gai ngược và một miếng thẻ sứ màu vàng đã vỡ vụn, chắc là nó đã tản ra ánh sáng màu vàng bảo vệ phụ nhân một mắt vừa rồi.

Chỉ có điều, lúc trước bị Địa Hỏa Lôi nổ qua một lần, lại bị Viên Minh đánh cho thương nặng, nó đã hoàn toàn bị phá hỏng.

Viên Minh cất cây roi và trâm cài tóc bằng gỗ mun, không kịp kiểm tra tỉ mỉ, đang muốn chạy trở về dẫn mẹ con Đồ Á rời khỏi nơi này.

Đúng lúc này, trên không trung của núi rừng bỗng nhiên truyền đến một tiếng kêu chói tai.

- Hô Hỏa!

Viên Minh âm thầm cắn răng, quay đầu lao vào trong rừng rậm.

Trên bầu trời, một con Thanh Chuẩn lao thẳng về phía bên này. Hô Hỏa dẫn theo hai Nhân Tiêu hạ xuống.

Hắn liếc nhìn thi thể của phụ nhân một mắt, nhíu mày, sau đó cưỡi Thanh Chuẩn đuổi theo về phía Viên Minh rời đi.

Chờ hắn đi rồi, Ô Lỗ mới từ phía sau chậm rãi chạy tới.

Nhìn thấy thi thể của phụ nhân một mắt trên mặt đất, hắn nhếch môi, không nhanh không chậm đi theo.

Bên kia, Hô Hỏa khống chế Thanh Chuẩn bay nhanh trên không trung, trong tay cầm một pháp khí dạng ống tròn, kiểm tra trong rừng núi xung quanh.

Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy một bóng dáng màu trắng lóe lên qua khe hở trong rừng cây.

- Tìm được rồi.

Ánh mắt Hô Hỏa trưởng lão di chuyển.

Lần này, hắn không gọi người qua, một là sợ kinh động tới Viên Minh, để cho Viên Minh lại chạy trốn mất, hai là bên cạnh hắn còn hai Nhân Tiêu, trong đó có Cáp Cống, căn bản không lo không đối phó được với Viên Minh.

Vì vậy hắn cưỡi Thanh Chuẩn lập tức đuổi theo bóng dáng kia.

Nhưng, tốc độ của Viên Minh bây giờ nhanh hơn trước nhiều, lúc phát động vượn trắng hóa thân, càng bước đi như bay, động tác cực kỳ linh hoạt, di chuyển ở trong núi rừng, rất khó truy tìm.

Chờ Hô Hỏa thật vất vả đuổi tới một khu vực lòng chảo, cây cối hai bên có phần thưa thớt, bóng dáng Viên Minh mới hoàn toàn lộ ra.

Hắn giống như muốn dùng con sông che giấu tung tích và mùi vị của mình, chỉ là còn chưa kịp tới giữa sông, đã bị đuổi kịp.

Trong lòng Hô Hỏa thầm cười lạnh một tiếng, hai ngón tay kẹp lấy cán một là cờ tam giác nhỏ, nhẹ nhàng vung vẩy về phía Viên Minh.

- Phù.

Hình con cóc màu vàng trên lá cờ tam giác nhỏ lập tức giống như sống lại, mở miệng phun về phía Viên Minh.

Chỉ một thoáng, một ngọn lửa màu đỏ phun mạnh ra, bắn về phía Viên Minh ở bên sông.

Viên Minh chỉ cảm thấy có hơi nóng phả tới sau lưng, vừa quay đầu nhìn, vội vàng nghiêng người, lao vào trong dòng sông lạnh lẽo.

Dòng sông không tính là quá sâu, không có cách nào hoàn toàn che đi thân hình của hắn sau khi biến hóa thành vượn trắng, hắn vừa mới ngẩng đầu, đã nhìn thấy một ngọn lửa đỏ hừng hực phun tới.

Viên Minh vội vàng chui đầu xuống nước, theo dòng chảy của con sông bơi về phía hạ lưu.

Hô Hỏa thấy thế, lấy từ trong người ra một cái chuông màu bạc, lắc nhẹ.

- Đinh đương.

Cơ thể Nhân Tiêu Cáp Cống lập tức giật mình, trong đôi mắt tĩnh mịch lộ ra sự hung hãn, trong hai tai chạy tản ra từng sương mù màu đen mỏng manh.

Hô Hỏa cưỡi Thanh Chuẩn hạ xuống bờ sông, chỉ vào bóng trắng đang bơi trong dòng sông, khẽ quát một tiếng:

- Đi!

Nhân Tiêu Cáp Cống lập tức từ trên lưng Thanh Chuẩn nhảy xuống, đuổi theo Viên Minh ở giữa dòng sông.

Động tác của hắn cứng đờ nhưng tốc độ không chậm, rơi vào trong nước vẫn chạy nhanh mà không phải bơi, không hành động dựa vào bản năng như Nhân Tiêu bình thường, cũng không linh động như Nhân Tiêu Vương.

Nhìn Cáp Cống từ phía xa đuổi theo, Hô Hỏa đang muốn khống chế Thanh Chuẩn bay lên, Thanh Chuẩn dưới thân lại đột nhiên truyền đến một tiếng kêu khẽ bất an, giãy giụa vài lần vẫn không thể bay lên được.

Hô Hỏa lập tức ý thức được tình hình không thích hợp, dẫn theo một con Nhân Tiêu còn lại, lập tức từ trên lưng Thanh Chuẩn nhảy xuống.

Hắn còn ở giữa không trung, quay đầu nhìn lại, mới phát hiện ra dưới chân Thanh Chuẩn có từng dây leo to khỏe đan vào nhau một cách phức tạp, hình thành hai lồng giam bằng dây leo, trói chặt hai chân của nó.

Cùng lúc đó, trên mặt đất có ba cái gai gỗ đột ngột bắn ra, cắm thẳng vào chỗ hiểm của Thanh Chuẩn.

Trong lòng Hô Hỏa thầm cảm thấy ớn lạnh, vội vàng vung vẩy cờ tam giác nhỏ lên, một ngọn lửa bắn ra, cùng lúc đốt cháy gai gỗ và lồng giam bằng dây leo.

Thanh Chuẩn cũng bị lửa đốt cháy, nó kêu thảm một tiếng, tránh khỏi sự trói buộc, lao vào lên trên không trung.

Sự khủng hoảng và đau đớn làm cho nó theo bản năng muốn rời xa nơi này, chỉ là nó còn chưa bay được bao xa, đã bị Hô Hỏa vừa rơi xuống đất bóp một miếng Thạch Phù, khống chế nó phải bay trở về.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️