Tiên Giả

Chương 213: Đi vòng vèo (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Độc của Hàn Âm Sương có thể buốt lạnh đan điền, tiếp theo ăn mòn kinh mạch, chờ đến khi mười hai chính kinh và tám mạch kỳ kinh đều bị nhiễm độc, tay chân hắn sẽ tê liệt, cơ bắp toàn thân cứng đờ, ngay cả hầu kết cũng không thể chuyển động, chính là muốn nói cũng nói không nên lời.

Không chờ Viên Minh nói gì, Ba Đạt đã khá vênh váo bước ra.

- Chỉ với tên khốn nhà ngươi...

Viên Minh còn chưa nói hết một câu, cổ họng đột nhiên nghẹn lại, không có cách nào phát ra âm thanh, tay nâng lên cũng bỗng nhiên cứng đờ, trên cánh tay nổi lên rất nhiều gân xanh, độc tính không ngờ đã ăn mòn đến kinh mạch.

Lúc này, trong lòng Viên Minh khá ảo não, tự trách mình một lòng sốt ruột cứu người, thả lỏng cảnh giác, tự nhiên không phát hiện ra những kẻ này bám theo lúc nào.

Ba Đạt thấy hắn không thể động đậy, tay cầm một thanh đao nhọn, quay đầu nhìn về phía Khôn Đồ hỏi thăm:

- Ta cắt gân tay gân chân của hắn trước, lại đâm xuyên qua xương tỳ bà của hắn, chừa lại cho hắn một hơi thở, các ngươi chậm rãi chơi đùa, được không?

- Được, hắn giết người của Thú Nô Đường, tam động chủ cũng không bao che cho hắn được. Chúng ta không cần phải ngầm giết người, dẫn hắn trở lại giao cho tông môn, có lẽ còn có thể có thêm chút lợi ích.

Khôn Đồ gật đầu, cười nói.

Lúc Ba Đạt quay người lại, trên mặt không còn cười nữa, cũng không thấy dáng vẻ hoàn toàn vô hại kia đâu, thay vào đó là một vẻ mặt oán độc căm giận.

- Họ Viên kia, nếu không phải tại ngươi nhúng tay vào, làm cho ta bỏ lỡ một cơ hội, Trần Uyển đã sớm bị ta sử dụng thuốc khống chế, trở thành đầy tớ của ta. Bây giờ nàng thành đệ tử nội môn, ta không có cơ hội chấm mút nữa, tất cả những điều này đều là lỗi của ngươi.

Ba Đạt chậm rãi bước từng bước tới gần Viên Minh, trong miệng lên án mạnh mẽ "hành vi phạm tội" của Viên Minh.

Hầu kết của Viên Minh khó nhọc chuyển động hai cái, hình như muốn nói gì đó, nhưng làm thế nào cũng không phát ra được âm thanh.

- Ngươi, thật sự đáng chết.

Ba Đạt đi tới bên cạnh hắn, cúi người mắng.

Vào lúc khoảng cách của hai người đủ gần, Ba Đạt chợt nghe được một tiếng thở dài:

- Ôi, ta muốn tiêu diệt Khôn Đồ trước, tệ nhất cũng là tên Hô Hỏa kia. Gã xui xẻo nhà ngươi lại tự mình tìm chết.

Con ngươi của Ba Đạt đột nhiên co lại, vội vàng lùi về phía sau.

Nhưng, Viên Minh đang nằm dưới đất bỗng nhiên giơ tay vỗ một cái xuống đất, cả người bắn ngược dậy, bàn áo vẫn giấu trong tay áo thò ra, trong tay không ngờ đang cầm một cái sừng cong màu đỏ đâm thẳng vào cổ họng của Ba Đạt.

Một tiếng Phụt vang lên.

Ba Đạt căn bản không kịp phản ứng, bị cái sừng cong màu đỏ lập tức đâm xuyên thủng cổ họng, máu ồ ồ chảy ra.

Hai tay hắn che cổ họng, máu không ngừng chảy ra qua kẽ tay. Hắn lùi lại từng bước, đôi mắt to đầy khiếp sợ, miệng mấp máy muốn nói nhưng cổ họng đã sớm bị bọt máu đỏ chiếm hết.

Hắn vội vàng lấy từ trong người ra một bình sứ, rút nắp bình và đổ bột trong đó lên vết thương trên cổ mình.

Máu chảy ra quá nhiều, làm cho tay hắn run rẩy mạnh, rất nhiều thuốc bột bị vẩy ra ngoài, không có mấy bột rơi lên vết thương đáng sợ kia.

Viên Minh tỉnh táo nhìn cảnh tượng này, một tay nắm chặt sừng cong màu đỏ, hấp thụ rất nhiều lực lượng thuần dương bên trong, trung hòa chút Hàn Âm Sương cuối cùng trong cơ thể, trong một tay khác cầm kiếm chém đầu của Ba Đạt xuống.

Biến cố xảy ra quá bất ngờ, khiến mấy người Khôn Đồ đều sửng sốt.

Dù thế nào, mấy người bọn họ cũng không ngờ tới, Viên Minh tự nhiên có thủ đoạn có thể nhanh chóng giải được độc của Hàn Âm Sương như vậy, càng không ngờ tất cả những biểu hiện của Viên Minh trước đây chỉ là hành vi che giấu tai mắt của người khác.

Hắn rõ ràng đã giải độc, lại còn giả vờ như độc tính đi từng bước tăng lên, nếu không phải tên xui xẻo Ba Đạt này giành trước một bước, người trong bọn họ tiến lên, đều sẽ chịu không nổi.

- Chỉ dựa vào đám vô dụng các ngươi cũng muốn giết ta sao? Cũng không xem thử mình có bao nhiêu bản lĩnh?

Viên Minh giơ chân đá văng đầu của Ba Đạt ra, ánh mắt nhìn lướt qua mấy người Khôn Đồ.

- Ngươi, giỏi lắm!

Khôn Đồ híp mắt lại, trong mắt có sát cơ bắn ra.

- Không sai, bây giờ ta rất giỏi. Đúng rồi, Khôn Đồ, lần này ngươi tốt nhất có thể thật sự giết được ta, bằng không ta nhất định sẽ hái đầu của ngươi xuống làm cái bô.

Viên Minh giễu cợt một câu, bỗng nhiên quay người chạy vội về phía rừng núi ngoài xa.

Bị Viên Minh khiêu khích như vậy, Khôn Đồ không có cách nào nhịn được nữa, chợt vỗ một cái vào túi linh thú bên thắt lưng.

Một tia sáng xanh hiện ra, một con sói xanh cực lớn với nhúm lông trắng ở giữa trán chở theo Khôn Đồ đuổi theo Viên Minh.

Hô Hỏa cũng lập tức gọi ra Thanh Chuẩn của hắn, dẫn theo hai con Nhân Tiêu nhảy lên, bay về phía không trung, đuổi theo.

Phụ nhân một mắt và Ô Lỗ đều không có linh thú của mình, chỉ có thể dùng chân chạy như điên đuổi theo.

Chỉ có điều, trước khi Ô Lỗ rời đi, còn liếc mắt nhìn mẹ con Đồ Á, lắc đầu nói một câu:

- Đều là mạng tiện, có thể chạy được bao xa thì chạy đi.

Viên Minh không ngừng thi triển Vô Ảnh Bộ, rất nhanh đã chạy ra khỏi thôn trại, sau khi thân hình xông vào trong núi rừng, rất nhanh đã không thấy bóng dáng.

Khôn Đồ thấy mất tung tích, lập tức vỗ vào đầu con sói xanh dưới người, bảo nó ngửi mùi đuổi theo.

Sói xanh ngửi trên mặt đất, rất nhanh lại đuổi theo một hướng.

Chờ sau khi nó rời đi một lúc lâu, trong rừng cây rậm rạp, một cái lồng được làm bằng dây mây chậm rãi mở ra, bên trong lộ ra một bóng người, đó chính là Viên Minh.

Cùng lúc đó, trên phương hướng con sói xanh đuổi theo có một con Độ Nha màu đen ngậm trong miệng một miếng vải xé từ trên quần áo xuống, đang giang cánh bay về phía xa.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️