Tiên Giả

Chương 212: Gặp mai phục (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Người hạ độc nhất định còn ẩn nấp ở nơi nào đó xung quanh đây, tình cảnh của hắn lập tức trở nên bất lợi.

Viên Minh cắn răng cố chịu, đứng thẳng người, bàn tay giấu trong tay áo nhất thời chuyển động, lấy ra một vật nắm trong tay, đồng thời sắc mặt đột nhiên trở nên hung ác.

- Tâm trạng của ta hôm nay không tệ, lại không giết các ngươi, mau cút đi.

Hắn nhìn mẫu thân Đồ Á và nàng, mắng.

Nữ nhân bị dọa cho giật mình, nhưng nghe hắn bảo cho mình đi, liền vội vàng ôm nữ nhi bò dậy, muốn rời đi.

Khi thấy các nàng muốn rời khỏi đó, phía trước bỗng vang lên những tiếng bước chân, năm sáu bóng người đi ra, ngăn cản lối đi của bọn họ.

- Viên Minh, ngươi đúng là giỏi chịu đựng, trúng Hàn Âm Sương còn có thể không đổi sắc mặt, ta vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy đấy.

Một người dẫn đầu cười to, tặc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

- Khôn Đồ, ngươi đúng là âm hồn không tan.

Mắt Viên Minh hơi nheo lại, lạnh lùng nói.

Hắn vừa nói vừa quan sát những người đối diện đi tới, tất cả đều là người quen, Hô Hỏa, Ba Đạt, Ô Lỗ, còn có phụ nhân một mắt từng xuất hiện trong lần trước bao vây tấn công hắn.

Sau lưng Hô Hỏa không ngờ còn có hai người cao hơn một trượng, toàn thân mọc đầy lông trắng, hai mắt đỏ như máu, trên tay mọc ra móng dài sắc bén màu đen, lúc nhe răng có thể nhìn thấy những răng nanh không đều nhau, lộ ra ánh sáng màu trắng.

Không ngờ là hai Nhân Tiêu!

Nhưng lúc ánh mắt Viên Minh sắp rời đi, hắn mới phát hiện ra, hai Nhân Tiêu trước mắt này không giống với những Nhân Tiêu hắn đã gặp trước kia.

Hắn không nhìn thấy sát ý, điên cuồng trong mắt bọn họ, chỉ có sự đờ đẫn tĩnh mịch giống giếng cạn không nổi sóng, không có sức sống, nhìn qua giống như hai con rối lẳng lặng đi theo sau lưng Hô Hỏa.

Khi đối diện với ánh mắt của một Nhân Tiêu trong đó, con ngươi của Viên Minh bỗng nhiên chợt co lại.

Mặc dù hắn không nhìn ra cảm xúc gì trong cặp mắt kia, thân thể đó cũng không bất kỳ đặc trưng rõ ràng nào, nhưng trong lòng Viên Minh lại sinh ra một trực giác mãnh liệt.

Nhân Tiêu kia là Cáp Cống.

Viên Minh theo bản năng muốn gọi tên của hắn.

- Oa...

Đúng lúc này, có tiếng khóc đánh thức hắn.

Đồ Á bảy tuổi ở trong lòng mẫu thân cẩn thận xoay mặt qua, liếc nhìn mấy người cản đường, lập tức bị hình dạng khủng khiếp của Nhân Tiêu kia dọa, không nhịn được òa khóc.

Viên Minh liếc nhìn Đồ Á, lại liếc nhìn Nhân Tiêu kia, trong lòng dâng lên cảm giác chua xót khổ sở.

Ba người nhà bọn họ cách biệt chừng bảy năm, lúc gặp lại, không ngờ sẽ là cảnh tượng như vậy.

Chua xót khổ sở qua đi, là phẫn nộ khó có thể kìm chế.

Những gì trải qua trong Thập Vạn Đại Sơn đã khiến Viên Minh có phần mất cảm giác, thậm chí lúc mình bị hãm hại, cũng chưa từng tức giận như vậy, tầm mắt của hắn thậm chí bỏ qua Khôn Đồ, bất giác tập trung vào trên người Hô Hỏa.

Cơ thể Hô Hỏa run lên, bị ánh mắt khủng khiếp của Viên Minh nhìn qua như vậy, trong lòng hơi chột dạ, ban đầu hắn còn không vì sao rõ Viên Minh nhìn hắn như vậy, nhưng nhìn Cáp Cống phía sau, hắn mới chợt hiểu ra.

Nhưng bất chợt, hắn thoáng bình tĩnh lại, nhếch môi cười giễu cợt.

- Viên Minh à Viên Minh, lần này chúng ta đặc biệt đi ra, vốn muốn len lén giết ngươi, chưa từng nghĩ tới ngươi tự nhiên ra tay giết hại đồng môn, vậy thì quá tốt rồi, chúng ta có thể danh chính ngôn thuận giết ngươi, trở lại bẩm báo đúng sự thật, còn là một công lao đấy.

Khôn Đồ vừa cười vừa nói.

Sau khi tiến vào trong môn, hắn được Mông Sơn trưởng lão bồi dưỡng, lại có đan dược trợ giúp, tu vi đột nhiên tăng mạnh, đã đạt đến Luyện Khí tầng bảy, lúc đối mặt với Viên Minh đương nhiên cũng có mười phần nắm chắc.

Sắc mặt Viên Minh không thay đổi, ánh mắt nhìn Khôn Đồ hỏi:

- Nhiệm vụ của Thú Nô Đường luôn được chấp hành bí mật, bản thân ta cũng chưa từng lộ ra, ngươi làm sao có thể biết được ta tham gia nhiệm vụ lần này?

- Ha ha, ta quên nói cho ngươi biết, lần này có thể thuận lợi như vậy, đương nhiên là nhờ có Ô Lỗ.

Khôn Đồ cười nói.

Viên Minh nhíu mày, nhìn về phía Ô Lỗ.

- Xin lỗi, Viên huynh, lần trước ngươi hỏi ta về nhiệm vụ Thú Nô Đường, ta đã cảm thấy hơi kỳ lạ. Sau khi trở về lại báo cáo chuyện này cho Khôn Đồ đạo hữu biết.

Ô Lỗ vừa cười vừa nói, trên mặt không hề có chút hổ thẹn nào.

Dù sao theo hắn thấy, hôm nay Viên Minh đã chắc chắn phải chết.

Viên Minh nghe Ô Lỗ nói vậy, trong lòng thầm cười lạnh, thực sự hơi bất ngờ.

Hắn không ngờ được Ô Lỗ sẽ chú ý tới chi tiết này.

Xem ra sau khi mình tiến vào Bích La Động, còn chưa đủ cảnh giác, lúc này mới vì một vài sai lầm không nên phạm phải mới nhận lấy tình cảnh rơi vào nguy hiểm như hôm nay.

- Lại nói tiếp, cũng nhờ Khôn Đồ đạo hữu thần cơ diệu toán, nghe ta thuận miệng nói ra, cuối cùng đã đoán được ngươi sẽ tham gia nhiệm vụ của Thú Nô Đường, sau đó vẫn phái người để ý, quả nhiên đã chờ được ngươi.

Ô Lỗ không quên nịnh nọt Khôn Đồ.

- Viên Minh, lần này ở ngoài phạm vi của tông môn, xem ai còn có thể cứu được ngươi nữa?

Trên mặt Khôn Đồ lộ ra vài phần vênh váo tự đắc, cười lạnh nói.

- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Viên huynh, dù sao cũng coi như từng quen biết một thời gian, ta cũng có nỗi khổ bất đắc dĩ, ngươi đừng trách ta đấy.

Trên mặt Ô Lỗ hiện ra ý cười, nhìn Viên Minh cung kính khẽ khom lưng, nói.

Đúng lúc này, Viên Minh bỗng nhiên phát ra một tiếng rên rỉ, vẻ mặt trở nên tái mét, một tay che bụng dưới, co quắp ngã xuống mặt đất.

Khôn Đồ nhìn thấy cảnh tượng này, không nhịn được cười nói:

- Chúng ta nói nhảm với ngươi nhiều như vậy, chính là đang chờ độc trong người ngươi phát tác. Thế nào? Cảm giác độc của Hàn Âm Sương xâm nhập vào đan điền, không mấy dễ chịu nhỉ?

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️