Theo ký ức của Hồ Trát tán loạn, trong lòng Viên Minh không biết tại sao dâng lên một ảo giác buồn vã vô cớ.
Loại cảm giác này hơi khó có thể hình dung, lại giống như trí nhớ của mình bị đào rỗng, khó có thể ngăn chặn được cảm giác mất mác và trống rỗng này.
Nhưng hắn rất nhanh đã nhớ tới lời cảnh cáo của con mèo bạc lúc trước.
Sử dụng năng lực như vậy để Nuôi Hồn thần hồn, nhất định phải tránh cho tâm trạng của mình chìm đắm vào trong đó, bằng không trải qua thời gian dài, lại dễ dàng phát sinh tình trạng ký ức hỗn loạn.
Viên Minh thầm giật mình, lập tức thu lại cảm xúc, nhắm mắt lặng lẽ vận chuyển Minh Nguyệt Quyết để loại trừ những suy nghĩ và tâm tình tiêu cực đến từ trong ký tức hỗn loạn của Hồ Trát.
Qua một hồi lâu mà, Viên Minh mở mắt ra, thở hắt ra một hơi.
Trong phút chốc, hắn đã nhạy bén phát hiện ra chút thay đổi phát sinh ở trên người mình. Sau khi cắn nuốt hồn phách của Hồ Trát, lực thần hồn của mình hình như tăng lên một ít.
Hắn không hề vui mừng về điều này, trái lại nhắc nhở mình:
- Tuy Nuôi Hồn tốt, cũng không thể quá mê mẩn.
Đúng lúc này, hắn quay đầu, lại nhìn thấy nam tử vạm vỡ Thú Nô Đường có hình xăm trên mặt kia. Người đó đã tới bên này, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ.
Hắn không nhìn thấy hung khí Viên Minh cầm trong tay, cũng không thấy quần áo trên người Viên Minh dính máu, cho nên nhất thời không kịp phản ứng.
- Đây... Đây là chuyện gì vậy?
Nam tử vạm vỡ có hình xăm khủng hoảng kêu lên.
- À, ta cũng vừa qua đây, mấy người bọn họ hình như bị người ta đánh lén... Ngươi đã làm gì?
Giọng nói của Viên Minh chợt thay đổi, nổi giận nói.
- Ta, ta...
Nam tử vạm vỡ có hình xăm vốn chột dạ, lúc này đã bị Viên Minh trấn áp.
- Qua đây, ta có lời muốn hỏi ngươi.
Viên Minh quát.
Nam tử vạm vỡ có hình xăm đành phải bước qua. Hắn còn chưa tới gần, Viên Minh đã ngửi được mùi son phấn nồng nặc.
- Đồ khốn kiếp, lúc nào cũng không quản được đũng quần!
Viên Minh giả vờ trách mắng, lại bước một bước về phía hắn.
Nam tử vạm vỡ có hình xăm vừa định xin tha, còn chưa mở miệng, trước mắt bỗng nhiên có ánh kiếm lóe lên, hắn chỉ cảm thấy cổ mát lạnh, tiếp đó tự nhiên phóng lên trên không trung, trời đất quay cuồng một lúc, tiếp đó không biết gì nữa.
Theo thi thể của nam tử vạm vỡ chia lìa, máu nóng ở cổ phun ra tung toé, mùi son phấn giống như bị mùi máu kích thích, càng nồng hơn.
Viên Minh giơ chân đá văng thi thể không đầu của nam tử vạm vỡ có hình xăm ra, sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ xoa mặt, thay bằng nét mặt tự cho là ôn hòa, đi tới trước mặt hai mẹ con vừa thoát chết.
Nữ tử ôm chặt đứa trẻ, bảo vệ nàng ở trong lòng mình, trong ánh mắt vẫn chưa hết khủng hoảng.
- Đừng lo lắng, ta tới cứu các ngươi.
Viên Minh sử dụng tiếng Nam Cương nói.
Nữ nhân khẽ nâng đầu lên, không dám nhìn nhiều, chỉ nhìn lướt qua Viên Minh lại lập tức rời điu.
Nàng không thể tin được, sẽ có người đặc biệt tới cứu các nàng.
Viên Minh thấy thế, cũng không ngại, nhìn qua phát hiện trên thân hai mẹ con không có vết thương gì rõ ràng, thở phào nhẹ nhõm.
- Đồ Á...
Hắn nhìn nữ hài trong lòng nữ nhân, khẽ gọi.
Cơ thể nữ hài rõ ràng run lên một cái, không để ý tới sự kìm chế của mẫu thân, cái đầu đang vùi trong ngực nàng quay lại, lộ ra một gương mặt tròn trịa non nớt.
Nhìn thấy gương mặt này, trong nháy mắt Viên Minh đã xác định được đứa trẻ này chắc chắn chính là Đồ Á.
Đường nét trên gương mặt nàng có bảy phần tương tự với Cáp Cống.
Nữ hài rõ ràng đã bảy tuổi nhưng thoạt nhìn chẳng khác nào đứa trẻ bốn, năm tuổi, tóc khô vàng, dáng vẻ không đủ dinh dưỡng.
Đặc biệt là trong đôi mắt đen tròn lúng liếng của nàng có bảy phần sợ hãi, ba phần nghi ngờ, thoạt nhìn giống như một con thú nhỏ bị khiếp sợ, khiến người ta nhìn thấy mà thương hại.
- Ba...
Nữ hài đột nhiên kêu lên một tiếng, Viên Minh và nữ nhân đều ngây người.
Đúng vậy, ở trong mắt một đứa trẻ vừa kề cận với cái chết trốn về, người có thể tới cứu mình còn không phải là phụ thân mà mình luôn mong nhớ sao?
- Ta không...
Viên Minh mấp máy môi, nhất thời không biết nên giải thích thế nào.
Trong lúc hắn đang sắp xếp lại suy nghĩ, vừa muốn mở miệng nói chuyện, chợt cảm giác bụng dưới đau như dao cắt, bên trong đan điền lập tức truyền đến một lực lượng lạnh giá.
- Trúng độc, bao giờ?
Trong lòng Viên Minh kinh ngạc nghi ngờ.
Hắn nhớ lại trên thân của nam tử vạm vỡ có hình xăm nồng nặc mùi thơm, lập tức hiểu được, độc này chắc hẳn từ trên người kẻ đó phát ra.
Nhưng, người hạ độc là ai?
Viên Minh vừa nghĩ vậy, lập tức thu lại vẻ mặt đau khổ, một tay đút vào trong tay áo bấm quyết, âm thầm vận chuyển Cửu Nguyên Quyết, cố gắng dùng pháp lực trấn áp độc tính.
Nhưng độc tính này lại hết sức kỳ lạ, hắn vừa vận chuyển pháp lực, nó lập tức tiến vào trong đan điền của hắn.
Viên Minh lập tức cảm giác lực âm hàn chiếm giữ đan điền, dường như bị đóng băng, cảm giác quặn đau ở bụng càng mạnh hơn, đã đến tình trạng khó có thể chịu được.
- Không đúng!