Tiên Giả

Chương 210: Nuôi hồn (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Máu phun ra như nước suối, bắn lên cao một trượng, sau đó hóa thành một mảnh mưa máu rơi xuống.

- Ngươi làm gì vậy?

Nam tử mặt sẹo đi theo cách đó không xa lập tức kinh sợ kêu lên thành tiếng.

Hắn còn chưa nói dứt lời, đã hốt hoảng chạy trốn.

Viên Minh thi triển Vô Ảnh Bộ, thân hình lóe lên, đã đi tới sau lưng hắn, đá trúng sau lưng của hắn, khiến hắn bay ra ngoài, ngã xuống đất.

Viên Minh chạy lên phía trước, đạp thật mạnh lên trên lưng của nam tử mặt sẹo.

Nam tử mặt sẹo chỉ cảm thấy cổ họng đắng nghét, dường như mật cũng sắp bị đạp ra ngoài, trong miệng vội vàng xin tha:

- Đừng, đừng giết ta...

- Còn một người nữa đâu?

Viên Minh lớn tiếng hỏi.

- Hắn... Hắn không nhịn được, tìm hai nữ nhân sung sướng rồi.

Nam tử mặt sẹo vội vàng đáp.

- Ở đâu?

Viên Minh hỏi.

Nam tử mặt sẹo run rẩy nâng một tay lên, chỉ về trại phía xa.

- Ta hỏi ngươi, Thú Nô Đường các ngươi giết người xong, lấy đi những hồn phách này làm gì?

Viên Minh tiếp tục hỏi.

- Đều... nộp lên cho tông môn.

Nam tử mặt sẹo vội vàng nói.

- Đừng giả vờ ngớ ngẩn để lừa ta, ta hỏi là tông môn sử dụng làm gì?

Viên Minh quát.

- Cái này... Ta không biết, mỗi lần đều là Hồ Trát đội trưởng tự mình đi giao. Những người chúng ta chỉ đi theo ra ngoài làm việc, không quản được sự phía sau.

Nam tử mặt sẹo khổ sở nói.

Viên Minh nghe vậy, trường kiếm trong tay đâm một cái xuống dưới, trực tiếp đâm xuyên qua tim của nam tử mặt sẹo.

Sau đó, hắn nhấc trường kiếm lên và vung vẩy cho máu bắn đi.

Viên Minh liếc nhìn về trại phía xa, lại liếc mắt nhìn thi thể của Hồ Trát, hơi do dự nhưng vẫn bước tới bên cạnh thi thể của Hồ Trát.

Hai mẹ con đang ngồi co quắp ở dưới tán cây bông nhìn thấy Viên Minh cầm kiếm đi qua, vốn đã bị dọa không nhẹ, lúc này càng không nhịn được, bắt đầu kêu khóc.

Viên Minh lập tức thu trường kiếm về, nhìn về phía các nàng và dùng tay ép xuống, ra hiệu cho các nàng yên tĩnh trở lại.

Nữ nhân có gương mặt tang thương kia thấy thế, chỉ có thể cố ép xuống sự khủng hoảng, đồng thời bịt miệng nữ nhi trong lòng.

Viên Minh đi tới bên cạnh cái đầu của Hồ Trát, nắm lấy tóc trên đỉnh của hắn, nhấc hắn lên.

Sau đó, ánh mắt hắn chợt nghiêm nghị, chỗ mi tâm phát ra một quầng sáng màu đen, đầu của một con Độ Nha đầu từ trong đó thò ra, mổ nhẹ một cái về phía hư không trước mặt.

Ngay sau đó, kéo mạnh về phía sau, lôi từ giữa chân mày của Hồ Trát ra một sợi tơ vô hình.

Một bóng người mờ mịt mơ hồ bay ra, bồng bềnh trong hư không, lảo đảo giống như lục bình không có rễ, nhìn đường nét của bóng dáng kia chính là Hồ Trát.

Sau khi hồn phách này bị lôi ra, gió núi xung quanh thổi qua, lập tức run rẩy giống như rùng mình, sương mù màu xám trên thân giống như bị thổi tan, bóng dáng nhanh chóng trở nên mỏng manh.

Viên Minh thấy thế, lập tức phát động năng lực thần hồn, Nuôi Hồn.

Chỉ thấy Độ Nha chỗ mi tâm của hắn mơ hồ, hóa thành một vòng xoáy màu đen, từ trong đó truyền ra lực hút vặn vẹo, kéo tàn hồn của Hồ Trát hóa thành một đám sương mù màu đen chảy vào trong đó.

Ngay sau đó, đám sương mù màu đen kia biến mất.

Trong thức hải của Viên Minh đột nhiên xuất hiện thêm một đám sương mù màu đen, tiếp theo ngưng kết thành một bóng người với gương mặt mơ hồ.

Tâm niệm của hắn theo đó thoáng động, lực thần hồn trong thức hải phân ra thành ba con Độ Nha màu đen, nhào về phía bóng người mơ hồ kia, chỉ vài ba cái đã xé rách, cắn nuốt, ăn không còn một mảnh.

Theo tàn hồn của Hồ Trát bị cắn nuốt, trong thức hải của Viên Minh bắt đầu xuất hiện một số mảnh vỡ ký ức gián đoạn.

Trong một mảnh hỗn độn, ý niệm của Viên Minh dung hợp với cơ thể của Hồ Trát, dường như biến thành một khối, nhưng ý niệm của hắn lại không có khả năng khống chế được cơ thể kia, chỉ là lấy thị giác của Hồ Trát quan sát động tác cơ thể.

Trong một đoạn ngắn trong đó, Hồ Trát cầm loan đao trong tay đứng trong bóng tối lập lòe, chém bay từng cái đầu dã nhân, lắc chuông bạc màu trắng, lấy đi hồn phách của bọn họ.

Trong một đoạn ngắn khác, Hồ Trát và các đệ tử của Thú Nô Đường nâng chén lớn, thoải mái ăn uống, trong lòng ôm từng thiếu nữ trần truồng với làn da thịt mịn màng, tiếng cười tùy ý.

Viên Minh đẩy sương mù dày đặc ra, tìm kiếm ký ức hắn muốn tìm.

Đột nhiên, hắn cảm giác ý niệm bị thứ gì đó dẫn dắt, bỗng chốc nhanh chóng xông ra, đụng vào trong một mảnh nhỏ khác.

Sau đó hắn nhìn thấy, một bóng dáng quen thuộc trong trí nhớ xuất hiện, Tát Nhân trưởng lão.

Hắn chính là trưởng lão chủ quản của Thú Nô Đường.

- Lần này thu thập hồn phách, sẽ do ngươi đưa tới Luyện Lư Đường, tự tay giao cho nhị động chủ, không được xảy ra sai sót.

Trong một đại điện, Tát Nhân trưởng lão chắp tay sau lưng, truyền ra mệnh lệnh với hắn.

- Vâng.

Sau khi Hồ Trát đáp ứng, xoay người rời đi.

Ý niệm của Viên Minh đi theo cơ thể của Hồ Trát về phía vị trí đỉnh núi của Hỏa Luyện Đường.

Dọc đường đi, hắn cầm lệnh bài của Tát Nhân trưởng lão trong tay, một đường thông suốt, vô cùng thuận lợi đi tới phía sau ngọn núi của Luyện Lư Đường.

Chỗ đó có một sân viện riêng, tương tự với sân viện trong rừng trúc của tam động chủ, lại được xây dựng càng thêm hoa lệ khí thế, ngoài cửa lớn có dựng một tấm bia đá, viết hai chữ Đan Lư.

Lúc ý niệm của Viên Minh muốn theo Hồ Trát bước vào trong sân, mảnh ký ức trước mắt hắn bắt đầu vỡ ra thành từng mảnh, tất cả hình ảnh bay ra giống như hoa tuyết, cho đến khi biến mất.

Mảnh ký ức của Hồ Trát đều tiêu tan, không để lại chút vết tích gì.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️