Nhìn nụ cười nịnh nọt của gã, Viên Minh cau mày, đưa tầm mắt dừng lại trên một tấm gương đồng bóng loáng được đặt trên một cái bàn khắc hoa. Chiếc gương bóng loáng chiếu rõ thân ảnh của hắn, bất ngờ lại là một thiếu niên vận áo bào hoa lệ màu vàng, trên ngực áo có thêu đồ án kim long ngũ trảo.
Người thiếu niên kia cũng trạc tuổi hắn nhưng gương mặt chẳng giống chút nào!
Cơ thể Viên Minh không khỏi ngả về sau, khẽ dựa lên trên long ỷ.
- Ôi, nô tài đáng chết, kinh động đến bệ hạ.
Nam tử ẻo lả kia l càng hoảng sợ hơn, vội vã quỳ sụp xuống, miệng cuống quýt hô.
Bốn người phía dưới đường cũng giật mình, nhao nhao quỳ trên mặt đất, cúi đầu không dám ngẩng lên.
Trong lòng Lúc này, Viên Minh đang vô cùng rối rắm, làm gì có để ý tới đám người nam tử ẻo lả.
Mình mới rồi còn đang ở trong hang tối, sao đột nhiên lại tới chỗ này, nếu bảo là nằm mơ, mọi thứ xung quanh lại quá chân thực, bất luận xúc giác, thính giác, khứu giác đều hắn hệt như ngày thường.
- Không lẽ là lư hương kia đưa mình đến đây?
Viên Minh nhớ lại hành động lúc trước, đột nhiên trong đầu nảy ra ý nghĩ này, càng nghĩ càng thấy có khả năng.
- Ta… ta không sao, các người đi ra ngoài trước.
Hắn hít sâu một hơi, ổn định tâm thần rồi chậm rãi nói.
- Vâng!
Nam tử ẻo lả do dự một chút xong vội vàng đáp ứng, dẫn tất cả mọi người lui ra khỏi cung điện.
Đợi tới khi cả cung điện trống không, Viên Minh mới từ long ỷ đứng lên, đi tới trước gương đồng quan sát một vòng, cuối cùng cũng xác định được thân thể này không phải là của mình.
Khắp nơi trong đại điện đều thấy khắc rồng vẽ phượng, màu sắc cũng dùng vàng kim đại biểu cho cửu ngũ chí tôn làm chủ đạo, kết hợp với cách xưng hô của nam tử ẻo lả kia và long bào trên thân có thể kết luận thân thể này có vẻ là một tiểu hoàng đế.
- Ta đã bị lư hương kia giết chết, sau đó đầu thai à? Nhưng đầu thai không phải sẽ nhập vào trẻ sơ sinh mới đúng sao? Làm sao mà lại nhập vào người một thiếu niên choai choai?
Trong lòng Viên Minh nghi ngờ không thôi.
Hắn đi đi lại lại trong phòng một hồi rồi quay lại bàn, ngồi xuống tỉnh táo suy ngẫm, trong đầu không khỏi toát lên một ý niệm cổ quái:
- Chẳng lẽ là thần hồn ta xuất khiến, bám lên thân của người khác?
Ngoài cái này ra, hắn không nghĩ được đáp án nào khả dĩ hơn.
Nhưng đúng lúc này, mũi Viên Minh hít một hơi, ngửi thấy một mùi thơm ngát, theo mùi thơm nhìn tới liền thấy ở góc bàn có đặt một hộp sứ vuông rộng khoảng một thước, mặt ngoài hộp có khắc hoa văn chim thú màu xanh.
Hắn vươn tay mở nắp hộp, tức, mùi thơm nức xộc lên mũi.
Trong hộp bất ngờ có sắp đầy những bánh ngọt được làm tinh xảo với hình dáng khác nhau, có vuông có tròn, còn có cái tạo hình đóa hoa, màu sắc cũng khác nhau, hơn nữa còn đang bốc hơi nóng.
Viên Minh mấy ngày qua đều là ăn thịt sống, hơn nữa vì tiết kiệm đồ ăn nên mỗi ngày đều ăn rất ít. Giờ thấy cảnh này bất giác nuốt nước miếng, không nói hai lời, lập tức thò tay nhón một cái bánh ngọt trông như làm từ bạch ngọc trong suốt lên, nhét vào miệng, nhồm nhoàm nhai nuốt
Vị táo thanh ngọt ngon miệng kết hợp hương thơm của hoa quế nhất thời tràn ngập khoang miệng.
- Ngon quá.
Hắn không đợi nuốt hết chỗ bánh trong miệng đã vội vã không ngừng cầm một cái bánh ngọt hình hoa sen nhét vào miệng, thực sự là mềm mại ngọt ngào.
Viên Minh dứt khoát đứng lên, dùng cả hai tay như gió cuốn mây tán, quét sạch điểm tâm trong hộp, tiếp đó cầm ấm trầm ở cạnh bên kia bàn lên đưa lên miệng tu ừng ực tới khi nước trà trong ấm cạn sạch mới thôi.
- Ợ.
Viên Minh ợ một tiếng, đặt mông ngồi xuống long ỷ, đưa tay áo lên lau miệng, xoa xoa cái bụng hơi phồng lê, thỏa mãn không nói thành lời.
Cảm giác ăn no thật tốt, hắn đã rất lâu rồi không được ăn thoải mái như vậy.
Sau khi ăn uống no nê, Viên Minh mới bắt đầu suy nghĩ lại mọi thứ trước mắt.
Mình có phải là bị lư hương kia đưa tới nơi này không? Nếu thực sự là vậy, có lẽ có thể tìm được chút manh mối.
Hắn nhìn xung quanh tìm kiếm lư hương kia, phát hiện trên bàn trước người đúng là có bày một lư hương. Nhưng nó có màu đồng, kiểu dáng cũng khác xa với cái lư hương hiện ra từ ấn ký trên tay hắn.
- Ấn ký trên tay!
Viên Minh đột nhiên nghĩ tới chuyện này, vội vàng kéo tay áo bên phải lên, kết quả khiến hắn phải trợn mắt.
Chỗ gần khuỷu tay phải hắn bất ngờ xuất hiện một ấn ký màu xanh. Ấn ký này giống như ấn ký trên người hắn lúc trước, bên trong còn mơ hồ thấy có một luồng nhiệt lưu chuyển động.
Viên Minh thầm nghĩ quả nhiên là thế.
Hiện tại cơ bản có thể khẳng định, hắn chính là bị lư hương kia đưa tới đây, vậy có thể trở về không?
Thân thể này dù là hoàng đế, tuổi cũng tầm hắn nhưng hắn vẫn muốn quay về thân thể của chính mình.
Viên Minh dùng ngón tay chạm lên ấn ký màu xanh kia nhưng không thấy có phản ứng gì.
Hắn lại dùng cách khác thử nhưng ấn ký vẫn không hề có động tĩnh nào.
- Tiếc là tiểu hoàng đế này không phải người tu tiên, trong người không có pháp lực, bằng không, có thể thử nghiệm ở đây triệu hoàn lư hương.
Viên Minh bất đắc dĩ từ bỏ, thầm than một tiếng.
Viên Minh thu hồi suy nghĩ trong đầu lại, xoay tầm mắt nhìn vào xấp thư sách bìa bằng gấm bàng bên trên bàn.
Chú giải:
Bản đồ Tinh Không: bản đồ sao, chia 12 cung với nhiều chòm sao. Thái cực âm dương song ngư đồ: Chính là hình thái cực với hai phần đen trắng là hai con cá chép màu đen trắng.
Trác án: Là dạng bàn dài hình chữ nhật, phía rìa bàn nơi hai cạnh ngắn thường được làm cong lên hoặc gắn lên phần chặn, giống như mấy cái bàn của hoàng đế trong phim cổ trang. Còn long ỷ chỉ là ghế chạm trổ hình rồng, chuyên dùng cho hoàng đế ngồi.