Tiên Giả

Chương 209: Nuôi hồn (1)

Chương Trước Chương Tiếp

- Ta hình như vừa nghe được các ngươi nói là Miêu Gia Trại? Là Miêu Gia Trại gần Thổ Phương Sơn sao?

Viên Minh phát hiện ra sự thất thố của mình, vội vàng thu lại cảm xúc, hỏi.

- Ngài nghe nhầm rồi, là Miêu Hoa Trại dưới Thanh Áo Sơn, Cáp Khố dã nhân báo cáo tin tức cho chúng ta chính là ở chỗ đó.

Một nam nhân vừa cười vừa nói.

- A, vậy là ta nghe nhầm rồi.

Viên Minh gật đầu cười.

Hắn trông như thản nhiên, trong lòng lại giống như dời sông lấp biển, nơi đám người Hồ Trát sắp đi tàn sát, lại chính là quê hương của Cáp Cống.

- Các ngươi ở đây trông coi, ta ra ngoài đi dạo.

Viên Minh đứng dậy đánh tiếng, sau đó tự rời đi.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của những người này, Viên Minh lập tức thi triển kỹ năng thần hồn Viễn Du, ba thần hồn biến thành Độ Nha màu đen từ chỗ mi tâm của hắn lặng lẽ bay về các hướng khác nhau.

Lúc này, Viên Minh không chú ý tới thần hồn tổn hao, hắn chỉ muốn lập tức tìm được tung tích của đám người Hồ Trát.

Ba con Độ Nha bay lượn ở tầng trời thấp, xuyên qua núi rừng.

Chỉ một lát sau, một con Độ Nha trong đó tìm được dấu chân hỗn loạn trong một mảnh núi rừng, trong đó có ba cặp vết chân vừa lớn lại sâu, chỉ có một cặp vết chân nhỏ lại cạn hơn.

Điều này phù hợp với đặc trưng của ba nam tử vạm vỡ Thú Nô Đường dẫn theo nam tử gầy còm kia.

Viên Minh vừa chạy về phía đó, vừa gọi ba con Hồn Nha trở về.

Cũng may trong lúc hắn làm Phi Mao thú nô, tích lũy rất nhiều kỹ năng theo dõi tìm kiếm hung thú, rất nhanh đã lần theo tung tích của đám người Hồ Trát, đuổi theo.

Hắn chạy khoảng nửa canh giờ, cuối cùng nhìn thấy trong khe núi dưới chân một ngọn núi màu xanh xuất hiện một thôn trại với rất nhiều kiến trúc được làm bằng gỗ.

Giữa bọn họ cách nhau chừng bảy tám dặm, nhưng đã có tiếng khóc thê thảm vọng ra.

Đám người Hồ Trát đã bắt đầu giết người.

Trong lòng Viên Minh căng thẳng, vội vàng phủ thêm tấm da thú vượn trắng, chạy lấy đà rồi tăng tốc độ nhảy lên, lấy phong thái của thú hoang, bất chấp tất cả xông về phía bên kia.

Nếu chỉ là người Nam Cương bình thường, Viên Minh còn có thể bo bo giữ mình, vì kế hoạch lớn trở về nhà sẽ cố ép mình không ra mặt. Nhưng chuyện này liên quan đến người nhà của Cáp Cống, hắn lại không chú ý tới những thứ này nữa.

Nam nhi một lời nói nặng tựa một gói vàng, hắn đã đáp ứng sẽ thay Cáp Cống đi thăm nữ nhi của Cáp Cống, đương nhiên không thể chỉ thăm, càng không thể biết rõ nàng có nguy hiểm đến tính mạng, còn thấy chết mà không cứu được.

Bên tai đột ngột vang lên tiếng gió rít gào, Viên Minh chạy đi điên xông tới cửa thôn trại, từ phía xa đã nhìn thấy một thi thể bị đâm xuyên qua ngực, treo trên cây ngoài thôn trại.

Viên Minh ngừng lại, cởi tấm da thú vượn trắng, nhìn kỹ mới phát hiện ra thi thể kia chính là Cáp Khố.

Mắt hắn mở to, vẻ mặt nhăn nhó, đông cứng lại khủng hoảng, hối hận và không cam lòng, nhưng tất cả đều đã muộn rồi.

Viên Minh không có nửa phần thương hại hắn, lập tức chạy vào trong thôn trại.

Các nhà trên đường đã bắt đầu nấu cơm, khắp nơi đều có thi thể nám đen không còn lành lặn.

- Đinh đương "

Bỗng nhiên, có tiếng chuông vang lên.

Viên Minh chợt quay đầu, chạy như điên về phía chỗ âm thanh phát ra.

Trong góc thôn trại, dưới tán cây bông lớn.

Căn nhà cũ nát đã bốc cháy, khói đen cuồn cuộn bay lên giống như Yêu Long, lao vào trong không trung.

Một nữ nhân mặc áo choàng bằng vải thô màu xanh lam co rúm người ở dưới tán cây, trong lòng ôm một nữ hài sáu bảy tuổi, toàn thân không ngừng run rẩy.

Trên đầu nữ nhân này quấn vải đen, làn da đen đỏ, không tính là dễ nhìn, chỉ là ngũ quan vẫn xem như thanh tú, trong đôi mắt đen nhánh đầy sự khủng hoảng.

Nàng ôm chặt đứa trẻ trong lòng, ép đầu hài tử vào ngực mình, không cho đứa trẻ nhìn ra ngoài.

Cách các nàng chừng mười bước, bảy tám thi thể nam nữ chất đống, máu chảy đầy đất.

Hồ Trát cởi trần, trong tay đang cầm cái chuông bạc màu trắng kia lắc qua lắc lại.

Trong tiếng "đinh đương", từng tàn hồn bị thu vào trong đó.

Gương mặt của hắn vô cảm, trong lòng cũng không có cảm xúc gì, hắn đã làm chuyện như vậy nhiều lần, lại cảm giác những người bị chết không khác gì sâu rắn kiến bên đường.

Hồ Trát nhìn về phía một người bên cạnh khẽ gật đầu, ra hiệu hắn giết hai mẹ con dưới tán cây kia.

Bọn họ chạy đến đây chuyến này, không tìm được mấy người có hồn lực mạnh mẽ làm Phi Mao thú nô, cũng may cuối cùng đã gom đủ số hồn phách cần thiết.

Chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này là được, những cái khác đều không phải là vấn đề lớn.

Người kia cầm loan đao trong tay, bước nhanh tới dưới tán cây, không nói không rằng giơ đao lại chém.

Một đao này của hắn chém xuống, bảo đảm sẽ tiễn hai mẹ con kia đi gặp Diêm Vương.

Vào lúc trên loan đao của hắn lóe lên ánh sáng sắc bén, lưỡi đao sắp hạ xuống, một tiếng kêu cấp bách truyền đến:

- Đừng...

Đại hán kia nghe vậy thì sửng sốt, cùng Hồ Trát cũng đang nghi ngờ quay đầu nhìn qua, thấy Viên Minh đang nhanh chóng chạy về phía bên này.

- Viên sư đệ, ngươi làm gì vậy?

Hồ Trát tò mò nói.

- Tạm thời đừng giết các nàng, ta còn có lời muốn hỏi.

Viên Minh kêu lên, đồng thời đã đi tới bên cạnh Hồ Trát.

Hồ Trát kỳ lạ, hỏi:

- Những kẻ này có gì đáng để...

Hắn còn chưa nói hết lời, đã nhìn thấy trên tay Viên Minh thò về phía vai mình bỗng nhiên phát ra một tia sáng lạnh lẽo.

Ngay sau đó, một thanh trường kiếm bằng đồng thau đột nhiên hiện ra.

Hồ Trát vốn tưởng Viên Minh muốn tới vỗ vai hắn, cho nên tuyệt đối không đề phòng.

Chờ tới khi hắn ý thức được tình hình không ổn thì đã muộn rồi, ánh sáng sắc bén của Thanh Ngư Kiếm lướt qua trên cổ hắn.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️