Nhưng sau một lát, chân mày của hắn giãn ra, cười tủm tỉm nói:
- Ta nhớ không nhầm, trại của ngươi ở gần đây. Nói đàng hoàng xem tất cả trại của các ngươi có tổng cộng bao nhiêu hộ? Có bao nhiêu người?
Nam tử gầy còm nghe vậy, toàn thân cứng đờ, gương mặt trở nên trắng bệch.
Sau khi Hồ Trát ném hắn xuống, hắn lập tức quỳ xuống trước mặt Hồ Trát, dập đầu giống như giã tỏi, trong miệng liên tục cầu xin:
- Đại nhân, không cần, không cần... Ta sẽ tìm giúp ngài, cầu xin ngài cho ta chút thời gian... Cầu xin ngài.
Hồ Trát cười lạnh, ánh mắt nhìn về phía hắn không hề thương hại.
Mấy nam tử vạm vỡ còn lại của Thú Nô Đường vây xung quanh, trên mặt đều là vẻ trêu tức, giống như đang nhìn một con chó nhà có tang vậy.
Nam tử gầy còm kia nhìn thấy, chỉ có một mình Viên Minh không cười, cũng không nhìn hắn.
Hắn giống như nắm được cọng rơm cứu mạng, giãy giụa nhào về phía Viên Minh, ôm lấy chân của Viên Minh, không ngừng dập đầu xin tha.
- Cầu xin ngài giúp ta đi, ta nhất định có thể tìm được dã nhân khác, ta chỉ cần một ngày... Không, cho ta nửa ngày, cầu xin ngươi.
Hắn khóc, nước mắt giàn giụa, vô cùng thê thảm.
Nhưng ánh mắt Viên Minh nhìn những dã người kia, không hề liếc mắt nhìn nam tử gầy còm.
Thiên địa bất nhân, xem vạn vật là chó cỏ.
Ở trên mảnh đất Nam Cương này, ai mà không phải thịt cá nằm trên thớt?
Nam nhân kêu khóc nhanh chóng bị nắm cổ áo kéo trở lại, một thanh loan đoa còn chưa khô vết máu đã gác ở trên cổ hắn.
- Dẫn chúng ta đi tới trại của các ngươi, nếu không, bây giờ ta sẽ băm ngươi cho chó ăn.
Hồ Trát cười gằn đe dọa.
Nam tử gầy còm đã sợ mất mật từ lâu, chỉ còn lại sự khủng hoảng khó có thể kìm chế.
Hắn cảm nhận được lưỡi đao lạnh lẽo đã rạch lên da cổ của hắn, huyết quản của hắn thậm chí đã cảm nhận được cái lạnh, chết chóc chỉ ở trong gang tấc.
- Ta dẫn đi, ta dẫn đi...
Người có thể bán đứng tính mạng người khác, sớm muộn gì cũng có thể bán đứng người một nhà.
Trên mặt hắn đầy nước mắt nước mũi bẩn thỉu, đũng quần ướt sũng từ lâu.
- Có thể tha cho người nhà của ta không?
Hắn mang theo chút mong chờ cuối cùng, cầu khẩn nói.
- Trước đây chúng ta còn hợp tác không tệ, ta có thể đáp ứng ngươi điều kiện này.
Hồ Trát cười nói.
Sắc mặt nam nhân gầy gò xám xịt, đã không còn vui sướng lúc nhận tiền nữa.
- Viên sư đệ, ngươi và những người khác ở trong này chờ chúng ta một lát là được rồi. Ta dẫn hai người qua được, tối đa hai canh giờ có thể trở về.
Hồ Trát căn dặn Viên Minh một tiếng.
Trên đường nói chuyện với nhau, làm hắn cảm thấy mình và Viên Minh đã khá thân quen, một tiếng "Viên sư đệ" này cũng gọi với thuận miệng hơn trước.
Viên Minh khẽ gật đầu, không nói gì.
Cho dù Hồ Trát không nhắc tới chuyện này, hắn cũng sẽ mượn cớ, không đi qua theo.
Hồ Trát bất chợt đánh tiếng, dẫn theo nam tử vạm vỡ có hình xăm và một nam tử vạm vỡ khác có sẹo, áp giải nam tử gầy còm rời đi.
Viên Minh và những người khác áp giải mấy dã nhân kia chờ ở tại chỗ.
Mấy nam nhân còn lại đều tiến đến bên cạnh Viên Minh, muốn tìm cách làm quen với hắn.
Địa vị của Thú Nô Đường bọn họ ở trong Bích La Động luôn thấp kém hơn người của các đường khác rất nhiều, gần như đều là người tu hành không nhập lưu mới có thể bị đưa về Thú Nô Đường.
Dù sao chỉ là bắt giết dã nhân, không cần tu vi quá cao.
Cho nên, nếu có thể quen biết với đệ tử của các đường khác, đặc biệt là đệ tử nội môn, dĩ nhiên sẽ có rất nhiều lợi ích.
- Các ngươi làm công việc như vậy bao lâu rồi?
Viên Minh tùy ý hỏi.
Mấy người kia lại mồm năm miệng mười trả lời, có người nói ba năm, có người nói năm năm.
Trong đó người lớn tuổi nhất đã làm gần mười năm.
- Các ngươi có biết tại sao chúng ta phải giết những dã nhân kia không?
Viên Minh hỏi.
Vài người khác đều im lặng, bọn họ đều không biết nguyên nhân cụ thể.
Chỉ có người lớn tuổi nhất kia do dự một lúc, chỉ vào không trung nói:
- Phía trên yêu cầu.
- Phía trên... trưởng lão? Hay là động chủ?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Chúng ta không biết, dù sao nghe lệnh hành sự là được rồi, nhiều năm qua đều như thế.
Người kia nói.
Nghe được lời ấy, ánh mắt Viên Minh lóe lên, không biết nói sao về cảm xúc trong lòng.
Hắn chỉ có ký ức về Trung Nguyên, đều liên quan tới thành trì phồn hoa không rõ nào đó, so sánh với những người tu hành, ngược lại có vẻ yên ổn tốt đẹp hơn nhiều.
Mà những gì hắn nghe thấy ở Nam Cương, gần như đều là bi thảm trong nhân gian.
Viên Minh chỉ mong có thể tự bảo vệ mình, vững bước nâng cao tu vi, có một ngày có thể trở lại Trung Nguyên.
Mắt thấy Viên Minh không còn hứng thú nói chuyện, những người khác đều thức thời tản ra, có người chạy đi trêu đùa những dã nhân kia, có người ra ngoài săn thú, chuẩn bị trở về làm ít món ăn.
Còn có hai ba người ngồi chung một chỗ, tiếp tục nói chuyện câu được câu không.
Viên Minh chợt nghe một người trong đó nói:
- Thằng nhóc Cáp Khố kia lần này thật sự xui xẻo. Dựa theo tính tình của đội trưởng, chắc chắn sẽ giết cả người nhà của hắn, cả trại bị liên lụy chắc hẳn đều phải chết.
- Nhiệm vụ lần này của chúng ta quá nặng, đừng nói là Miêu Hoa Trại nhà Cáp Khố, ta thấy mấy trại gần Thanh Áo Sơn không chừng cũng sẽ bị tiêu diệt. Chắc hẳn trong vòng mười năm sau đều sẽ không tới bên này đi săn nữa.
Một người khác trả lời.
Trong đầu Viên Minh bỗng nhiên "Ầm" một tiếng, quay đầu quát hỏi:
- Ngươi mới vừa nói là trại gì?
Ba người đang nói chuyện phiếm bị dọa cho giật mình, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời đều không kịp phản ứng.