- Chúng ta dùng tiền mua tin tức, đương nhiên có người sẽ tìm thay chúng ta. Chỉ cần tốn cái giá rất nhỏ lại có thể tìm tới nơi dã nhân ở.
Hồ Trát vừa cười vừa nói.
- Thì ra là thế, đúng là một cách tiết kiệm lúc thời gian và sức lực.
Viên Minh thân.
- Ôi, chỉ có điều bây giờ cũng không được, những dã nhân kia bị bắt nhiều, chậm rãi cũng trở nên thông minh, trốn tránh sâu hơn, càng lúc càng không dễ tìm.
Hồ Trát than khẽ một tiếng, nói.
Trong khi bọn họ đang nói chuyện, trên bầu trời có tiếng chim chóc vang lên.
Hồ Trát nghe tiếng lập tức ngẩng đầu nhìn lên, sau đó lấy từ trong người ra một miếng Thạch Phù, nắm ở trong lòng bàn tay.
Chỉ thấy trên Thạch Phù kia phát ra ánh sáng, một con chim đang bay quanh trên không trung lập tức hạ xuống, đậu ở trên cánh tay hắn.
- Đây là Tín Diên dùng để truyền tin, linh thú hạ đẳng nhất bên Ngự Thú Đường.
Thấy Viên Minh nhìn qua với vẻ nghi ngờ, Hồ Trát giải thích một câu.
Sau đó, hắn lấy một đoạn vải từ chỗ mắt cá chân của con Tín Diên ra, liếc xem và lập tức mỉm cười.
- Tìm được rồi, lần này là trong một sơn cốc nằm ở hướng tây nam cách đây khoảng một trăm hai mươi dặm.
Hồ Trát nói một câu, sau đó lấy ra một bản đồ da thú tìm kiếm một lúc, lại đánh dấu.
- Nhanh tăng tốc độ đi tới.
Hắn ra lệnh một tiếng.
Cả nhóm người bắt đầu tăng tốc độ, chạy về phía tây nam.
- Những dã nhân kia tự cho mình thông minh, không trốn sâu vào bên trong Thập Vạn Đại Sơn, trái lại tới gần khu đồng trại đông đúc của Nam Cương, nghĩ dưới đèn thì tối, đúng là quá ngu xuẩn.
Hồ Trát vừa chạy, vừa không quên giễu cợt.
Viên Minh chợt cười lạnh, không phụ họa.
Ước chừng qua khoảng một canh giờ, đoàn người này lại đi tới bên ngoài một sơn cốc.
Chỗ cửa cốc đã sớm có một nam tử gầy còm mặc áo bào vải xanh lam, trên đầu quấn khăn vải màu đen.
Da tay của hắn ngăm đen, trên mặt đầy dấu vết của sương gió.
Vừa nhìn thấy đám người Hồ Trát xuất hiện, hai mắt nam tử sáng lên, trên mặt vừa vui mừng lại sợ hãi, chạy chậm qua.
- Đại nhân, ta bám theo những dã nhân này nhiều ngày, bọn họ vẫn luôn loanh quanh trong ngọn núi, cho tới hôm nay mới ngừng lại, đang ở bên trong sơn cốc này.
Nam tử gầy còm mở miệng nói.
Viên Minh liếc mắt nhìn qua, đã biết người kia chỉ là một người phàm tục.
- Làm không tệ, đây là tiền thưởng của ngươi.
Hồ Trát thỏa mãn gật đầu, lấy từ trong người ra một khối bạc vụn, nặng khoảng có ba bốn tiền, ném cho người kia.
Nam tử gầy còm lập tức nhận lấy, ngàn ơn vạn tạ, hận không thể quỳ xuống dập đầu.
Hồ Trát không để ý nhiều, dẫn theo nam tử vạm vỡ thủ hạ, rút ra loan đao, lao thẳng đến bên trong sơn cốc.
Viên Minh hơi do dự, không đi vào cùng.
Hắn đồng tình với những dã nhân sắp gặp phải vận rủi, lại không có cách nào thay đổi số phận của bọn họ.
Thực lực của hắn tạm thời còn chưa có cách nào chống đỡ một phần ý tốt muốn cứu giúp người khác, cho dù hắn có thực lực này, cũng không thể tùy tiện ra tay, làm mình có nguy cơ rơi vào tình cảnh nguy hiểm đi quản chuyện của người khác.
Chỉ một lát sau, trong sơn cốc truyền đến những tiếng chém giết và tiếng khóc gào.
Viên Minh nhìn về phía nam tử gầy còm dẫn đường kia. Người kia dường như đã sớm quen với những tiếng chém giết kêu khóc ầm ĩ đó, không có cảm giác gì, chỉ là khi phát hiện ra ánh mắt của Viên Minh, trên gương mặt đầy nếp nhăn kia mới nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Nếu không biết hắn làm gì, cho dù là ai cũng sẽ chỉ xem hắn là một nông hộ Nam Cương trung thực.
Sau một lát, đám người Hồ Trát quay về, đã áp giải bảy tám bóng người đi tới cửa cốc.
Viên Minh liếc mắt nhìn qua, tất cả đều là dã nhân tóc tai bù xù, đeo còng tay xiềng chân, toàn thân đầy vết bẩn, lớn tuổi nhất chỉ khoảng bốn mươi, nhỏ nhất chắc hẳn cũng chỉ mười tuổi.
- Mẹ, lão tiểu tử này lừa gạt chúng ta, nói là đám dã nhân này có tới gần hai trăm người, trong này căn bản thậm chí còn chưa tới một nửa?
Từ xa đã nghe được tiếng nam tử vạm vỡ có hình xăm oán giận.
Viên Minh nhíu mày, gần trăm người lại chỉ dẫn theo mấy người này ra?
Không dãn ra ngoài, kết quả không cần nói cũng biết.
Viên Minh liếc nhìn nam tử gầy còm, không khỏi xúc động, mấy chục mạng người lại có thể chỉ đáng ba bốn tiền?
- Vậy thì chắc chắn không đủ rồi, kém xa mục tiêu chúng ta vạch ra lần này.
Hồ Trát cũng nhíu mày nói.
- Chuyện gì xảy ra vậy?
Viên Minh chờ sau khi bọn họ đến gần, mở miệng hỏi.
- Số lượng người không đủ.
Hồ Trát nói.
- Số người thế nào mà không đủ?
Viên Minh tiếp tục hỏi.
- Số người có khả năng có sẵn linh căn không đủ, hồn... người chết cũng không đủ.
Hồ Trát giải thích.
- Còn thiếu bao nhiêu?
Viên Minh hỏi.
- Ít nhất một nửa, chúng ta phải tìm được một đội ngũ dã nhân có quy mô tương tự, bằng không nhất định sẽ không có cách nào đạt tiêu chuẩn.
Hồ Trát nói.
- Còn thiếu nhiều như vậy à? Đi đâu mà tìm chứ?
Viên Minh hỏi.
Hồ Trát lại đi tới bên cạnh nam tử gầy còm kia, nắm lấy áo ngực của hắn và nhấc hắn lên.
- Số lượng người ở đây không khớp với tin tức ngươi thông báo, ngươi còn biết đội ngũ dã nhân khác ở đâu không?
Hồ Trát hung tợn hỏi.
- Đại, đại nhân, không... Không, gần đây chỉ phát hiện có một đội ngũ này thôi.
Nam tử gầy còm run rẩy, khiếp sợ đến mức mất hồn mất vía.