Tiên Giả

Chương 206: Bắt dã nhân (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Trên người của nó cũng được bao phủ một tầng hào quang màu bạc mờ nhạt, khẽ lên xuống giống như nước thủy triều vậy.

...

Mấy ngày sau.

Trong một rừng núi Nam Cương, bảy tám nam tử vạm vỡ, trên người mặc da thú, bên thắt lưng treo đôi loan đao sừng trâu, đầu trần, ngồi vây quanh trong một đống đá.

Toàn thân bọn họ màu đỏ thẫm, cơ bắp cuồn cuộn, nhìn giống như các hình vẽ “Lực Sĩ trên tường các miếu thờ.

Người dẫn đầu trong đó có thân hình càng vạm vỡ hơn, là một nam tử tướng mạo hung ác, cởi trần.

- Hồ Trát đội trưởng, so còn chưa xuất phát vậy? Chúng ta còn phải chờ ai sao?

Một nam tử vạm vỡ trên mặt có hình xăm xanh đen có phần không chờ được, mở miệng hỏi.

Nam tử vạm vỡ hung ác kia không phải ai khác, chính là người trước đây bắt Viên Minh vào Bích La Động.

- Nghe nói có một đệ tử ký danh của Hỏa Luyện Đường cũng nhận nhiệm vụ ra ngoài cùng chúng ta.

Hồ Trát nói.

- Những người quen sống sung sướng an nhàn, làm sao có thể nhận nhiệm vụ của Thú Nô Đường chúng ta? Bọn họ bình thường vểnh mũi lên trời, cũng không mấy người coi chúng ta ra gì.

Nam tử vạm vỡ có hình xăm nghi ngờ nói.

- Ai biết hắn mắc bệnh gì.

Hồ Trát bĩu môi, vẻ mặt cũng không mất kiên nhẫn.

- Theo ta thấy, chút công việc này của chúng ta, chúng ta tự mình làm là được rồi, cần gì phát nhiệm vụ gì chứ? Không phải tự mình tìm khó chịu cho mình sao?

Nam tử vạm vỡ có hình xăm oán giận nói.

- Thật ra cũng không thể nói vậy được... Dù sao chúng ta làm cũng là công việc dơ bẩn hèn hạ, không thể dùng danh hiệu của tông môn, không chừng lúc nào đó sẽ bị người ta nhằm vào, chẳng may không cẩn thận gặp mai phục, có một đệ tử ký danh ở đó, có thể sẽ có tác dụng lớn.

Hồ Trát nhếch môi cười nói.

- Nói cũng phải...

Nam tử vạm vỡ có hình xăm cộc lốc cười mỉa.

- Tất cả đều nhớ kỹ cho ta, nhìn thấy đệ tử ký danh kia đều phải lễ độ một chút, không chừng tới lúc nào lại dùng tới...

Hồ Trát còn chưa nói hết lời, lại nhìn thấy có một bóng người ở cuối con đường nhỏ trong rừng đi tới.

Trên thân người này không mặc trang phục đệ tử ký danh của Bích La Động, lệnh bài chứng minh thân phận cũng không treo, trên đầu đội một cái nón lá rộng vành che đi hơn nửa gương mặt.

Chờ hắn đi tới gần, bỗng nhiên tháo nón lá rộng vành xuống, cười nói:

- Hồ Trát đội trưởng, đã lâu không gặp.

- Ngươi là...

Hồ Trát nghe vậy thì sửng sốt, nhất thời không nhận ra được người trước mắt.

Hắn suy nghĩ một lúc lâu, mới liên hệ người thanh niên khá tuấn tú trước mặt này với bóng người có phần gầy yếu trong trí nhớ kia, nhưng vẫn không quá chắc chắn.

- Ngươi là Phi Mao thú nô kia...

Hắn đã không nhớ nổi tên của người thanh niên trước mắt, đương nhiên hắn cũng chưa từng quan tâm.

- Viên Minh.

Người thanh niên cười nói.

- Đúng đúng đúng... Viên Minh, thật sự là ngươi à?

Hồ Trát cuối cùng khó giấu được kinh ngạc, chỉ vào Viên Minh nói.

Viên Minh khẽ gật đầu.

- Ngươi chính là đệ tử của Hỏa Luyện Đường kia?

Hồ Trát hỏi.

- Đúng vậy, nhiệm vụ lần này lại nhờ cậy Hồ Trát đội trưởng chỉ điểm nhiều hơn.

Viên Minh nói.

- Sao ngươi có thể tiếp nhận nhiệm vụ này?

Hồ Trát nhìn Viên Minh, trong lòng không khỏi cảnh giác.

Hắn hiểu xuất thân của Viên Minh rõ ràng hơn bất kỳ người nào khác, trước đây chính là hắn đích thân bắt Viên Minh và một đám dã nhân đưa đến Thập Vạn Đại Sơn.

- Đương nhiên là vì hai mươi điểm giá trị cống hiến kia. Sao vậy, Hồ Trát đội trưởng không chào đón à?

Viên Minh hỏi.

- Làm sao có thể chứ! Chỉ là...

Hồ Trát do dự nói.

- Hồ Trát đội trưởng sẽ không phải sợ ta chú ý tới chuyện trước kia chứ? Vậy ngươi thật sự quá lo lắng rồi. Đến bây giờ, ta còn nhớ rõ lời ngươi nói trước đây khi đưa ta tới chỗ của Hô Hỏa trưởng lão.

Viên Minh mỉm cười, dáng vẻ như chẳng hề quan tâm.

Khi đó, hắn từng nói qua, nếu những dã nhân như Viên Minh có thể thật sự bước lên con đường tu hành, sau này quay đầu lại chắc hẳn nên cảm ơn người dẫn đường là hắn.

- À, đó chỉ là những lời nói linh tinh thôi, ngươi đừng xem là thật.

Hồ Trát không khỏi sợ hãi.

- Bất kể Hồ Trát đội trưởng có tin hay không, ta thật lòng cảm ơn ngươi, không có ngươi dẫn ta vào sơn môn, chỉ sợ ta đến chết cũng chỉ có thể là một dã nhân vô tri.

Viên Minh mỉm cười ôn hòa, giọng thành khẩn, ngay cả chính hắn cũng suýt nữa tin.

- Khách sáo, khách sáo rồi.

Hồ Trát thấy đối phương nói năng không giống giả vờ, lúc này mới thoáng yên tâm.

- Hồ Trát đội trưởng yên tâm, chuyến đi này nếu trên đường có nguy hiểm gì, ta nhất định sẽ cố gắng hết sức ứng đối.

Viên Minh nói.

- Ha ha, ngươi quá lo lắng rồi, chỉ là đối phó với một ít dã nhân hoang dã, cho dù chọc thủng trời cũng chỉ có sức lực lớn một chút, đâu cần ngươi phải ra tay chứ? Trên đường đi, ngươi chỉ cần giải sầu, ngắm cảnh là được rồi.

Hồ Trát cười nói.

- Được, vậy ta không làm chậm trễ thời gian của mọi người nữa, chúng ta xuất phát thôi.

Viên Minh nói.

Đoàn người được Hồ Trát dẫn đường, xuất phát về phía trong núi rừng.

Trên đường đi tới, Viên Minh và Hồ Trát trò chuyện câu được câu không với nhau, hai người không nhắc lại chuyện trước đây bắt Viên Minh tới, dần dần trở nên quen thuộc hơn.

- Hồ Trát đội trưởng, chúng ta bắt dã nhân có quy trình thế nào? Chung quy sẽ không phải tìm kiếm tự do không mục đích chứ?

Viên Minh hỏi.

Hồ Trát cười hì hì, nói:

- Sao có thể như vậy được? Ngươi phải biết rằng, chuyện bắt dã nhân cũng là một môn kinh doanh, chúng ta muốn mua, dĩ nhiên là có người bán?

- Vậy là có ý gì?

Viên Minh không hiểu nói.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️