Tiên Giả

Chương 205: Bắt dã nhân (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh nghe con mèo bạc nói như vậy, bắt đầu nhắm mắt cảm ứng thần hồn của Độ Nha trong đầu, không bao lâu, trên mặt bất giác lộ vẻ vui mừng, bất ngờ.

Con mèo bạc nhìn thấy sắc mặt của hắn thay đổi, có phần kinh ngạc.

Nó đi theo bên cạnh Viên Minh trong thời gian không ngắn, biết tính cách Viên Minh trầm ổn, không phải một người dễ lộ ra cảm xúc vui buồn hờn giận, có thể khiến cho hắn mất khả năng khống chế sắc mặt, hơn phân nửa là nhận được năng lực rất không tầm thường.

Sau một lát, Viên Minh mở mắt, sắc mặt mới trở lại bình thường.

- Thế nào?

Con mèo bạc hỏi.

- Viễn Du...

Viên Minh nói.

Nắm giữ năng lực này, thần hồn của hắn lại có thể mượn hình thái của Độ Nha để rời khỏi thân thể đi xa, dựa theo tính toán của bản thân Viên Minh, khoảng cách phải mười dặm, dùng để tra xét tình hình quân địch thì vô cùng nhanh và tiện.

Khác với thần hồn xuất khiếu, lúc thi triển Viễn Du, sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động của bản thể hắn.

Đồng thời, thần hồn Độ Nha của hắn gần như không khác với Bạch Vũ Độ Nha thật, trừ khi là tu sĩ cao cấp có hồn lực mạnh mẽ có thể nhanh chóng phát hiện ra, những người khác rất khó phát hiện được.

- Chỉ có vậy à?

Con mèo bạc kinh ngạc.

- Còn có một cái nữa, Đụng Hồn.

Viên Minh tiếp tục nói.

Đây là năng lực công kích duy nhất của thần hồn Độ Nha hiện nay, tức lấy bản thân nhảy vào thức hải của đối phương, đánh thần hồn của đối phương, bản thân tan vỡ, đồng thời thần hồn của kẻ địch bị thương nặng, xem là một năng lực cả hai bên đều bị thiệt hại nặng nề.

Tuy nhiên, Hồn Nha tan vỡ chỉ cần tu dưỡng một lúc, lại có thể lấy hồn lực một lần nữa ngưng tụ ở trong thức hải.

Con mèo bạc nghe vậy, con ngươi màu sắc khác thường khẽ chớp động, trong con ngươi lóe sáng, giọng nói nghi ngờ lại vang lên trong thức hải của Viên Minh:

- Ta không đoán sai, chắc hẳn còn có một năng lực nữa?

- Không.

Viên Minh lắc đầu.

- Hừ, chỉ dựa vào hai năng lực kia, không đủ làm cho ngươi không giấu được vẻ vui mừng.

Con mèo bạc cười lạnh.

- Được rồi. Ta đã biết sẽ không thể gạt được ngươi, quả thật còn có một năng lực nữa, là Nuôi Hồn.

Viên Minh nghe vậy thì sửng sốt, thoáng do dự một lát, bất chợt mỉm cười nói.

Hắn vốn không muốn nói cho con mèo bạc biết về năng lực này,, cũng không thể nói hết tất cả cho đối phương.

Tuy nhiên rõ ràng, đối phương cũng không phải dễ lừa như vậy.

- Lại là Nuôi Hồn, vận khí của ngươi thật sự không tệ.

Con mèo bạc không khỏi xúc động nói.

Nuôi Hồn, giao cho thần hồn Độ Nha của Viên Minh năng lực cắn nuốt tàn hồn, nó có thể thông qua cắn nuốt hồn phách của người chết tới tẩm bổ tăng cường lực thần hồn của Viên Minh.

- Hả, phải không?

Viên Minh nói.

- Đây chính là năng lực khiến rất nhiều hồn tu tà ác tha thiết ước mơ.

Con mèo bạc trêu tức nói.

Nghe được câu này, tim Viên Minh chợt đập mạnh. Sở dĩ hồn tu không được người ta chào đón, cũng bởi vì có quá nhiều hồn tu vì tăng lên tu vi nhanh chóng, đã cắn nuốt hồn phách của người khác, cũng vì vậy bước lên con đường sai lầm sát nghiệt.

- Năng lực này có thể có tai họa ngầm gì không?

Viên Minh nhíu mày hỏi.

- Tai họa ngầm thì đương nhiên có rồi, cắn nuốt hồn phách của người khác, đồng thời sẽ thường hấp thụ ký ức do hồn phách lưu lại, ngươi thử suy nghĩ hậu quả xem.

Trong giọng nói của con mèo bạc rất có ý cảnh cáo.

Viên Minh nghe vậy, chân mày càng nhíu chặt, quả nhiên, trong thiên hạ không có bữa cơm miễn phí, hồn phách cũng vậy.

Trước đây, hắn cũng xem qua trong một vài sách cổ thấy trình bày tương tự, loại ký ức này không thuộc về ký ức của mình sẽ dẫn tới trộn lẫn với ký ức ban đầu, một khi hấp thu quá nhiều, ký ức sẽ vô cùng hỗn loạn, thậm chí điên cũng không chừng.

Nếu sơ ý, hắn còn chưa tìm về được trí nhớ của mình, đã lẫn vào trí nhớ của người khác, đến lúc đó chỉ sợ ngay cả tên mình là cũng không nghĩ ra.

- Tổng thể mà nói, ba năng lực này đều không tệ.

Giọng nói của con mèo bạc đúng lúc vang lên ở trong đầu hắn.

- Chuyện này cũng phải cảm ơn ngươi giúp đỡ.

Viên Minh thành khẩn nói cảm ơn.

- Tiếp theo, ngươi có thể yên tâm tu luyện công pháp Minh Nguyệt Quyết tầng hai, tiếp tục tăng cường hồn lực. Tất cả nguồn lực lượng của hồn tu đều ở chỗ lực thần hồn mạnh mẽ, điều này là căn bản.

Con mèo bạc chỉ điểm.

- Ta hiểu.

Viên Minh khẽ gật đầu.

Hắn lập tức ngồi khoanh chân, ôm lư hương, định mượn ánh trăng tiếp tục tu luyện, chợt nghe giọng nói của con mèo bạc vang lên ở trong thức hải của hắn:

- Có thể cho ta mượn xem lư hương này của ngươi không.

- Ngươi muốn xem nó à?

Viên Minh cầm lấy lư hương, hơi do dự.

Lư hương này đã vài lần cứu mạng của hắn, xem như là thứ quý giá nhất trên người hắn.

- Thế nào, ngươi sợ ta cướp đi à?

Con mèo bạc xem thường, nếu nó thật sự muốn cướp lư hương này, căn bản sẽ không cần chờ tới bây giờ.

- Làm sao có thể.

Viên Minh mỉm cười, đặt lư hương ở trước mặt con mèo bạc.

Con mèo bạc duy trì tư thế ngồi, giơ một móng vuốt lên nhẹ nhàng đặt ở trên lư hương.

Trên móng vuốt kia của nó chợt lóe lên ánh sáng màu bạc.

Viên Minh chớp chớp mắt, mới nhìn rõ, ở trong lông chân che giấu một vòng tròn màu bạc tinh xảo, đang đeo ở trên cái chân kia.

Nhưng, ánh sáng màu bạc hiện lên, lại không hề có gì xảy ra.

Trong con ngươi màu sắc kỳ lạ của con mèo bạc hiện lên vẻ hiểu rõ, giống như chứng thực suy đoán gì đó.

- Ngươi lấy về đi, đây không phải là vật tầm thường, cố gắng bảo quản.

Sau đó, con mèo bạc đẩy lư hương về.

Viên Minh vội vàng nhận lấy, ôm vào trong lòng.

- Tiếp tục tu luyện đi.

Con mèo bạc nói.

Viên Minh điều chỉnh lại những suy nghĩ rối loạn, bắt đầu vận chuyển Minh Nguyệt Quyết tu luyện, trên thân phủ một tầng ánh trăng, lư hương trong lòng cũng phát ra ánh sáng mờ nhạt, không dễ nhận ra.

Con mèo bạc nhìn thấy cảnh tượng này, bất chợt gác đầu lên móng vuốt, nằm sấp ở bên cạnh Viên Minh, nhắm hai mắt lại.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️