Tiên Giả

Chương 203: Ba con độ nha (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Cứ như vậy, Viên Minh đi theo con mèo bạc chạy về phía tây, bước vào phạm vi của Thập Vạn Đại Sơn.

Chờ đến khi màn đêm buông xuống, con mèo bạc mới dẫn theo hắn dừng chân ở một đài đá trống trải trong một sơn cốc.

- Lại điều chế thuốc luyện hình ở trong này à?

Viên Minh hỏi.

Con mèo bạc ngửa đầu liếc nhìn mặt trăng mông lung vừa lên trên bầu trời, giọng nói đồng thời vang lên ở trong thức hải của Viên Minh:

- Thần hồn thuần âm, nơi đây có âm khí dày đặc, thích hợp cho thần hồn biến hóa.

Viên Minh gật đầu, lấy ra bốn món linh tài kia.

Con mèo bạc bất chợt vung móng vuốt lên, lại có mấy món đồ xuất hiện ở trên đó.

Viên Minh liếc mắt nhìn qua, phát hiện là một bộ dụng cụ giã thuốc, một con dao nhỏ màu bạc, một đỉnh thuốc, một bát ngọc.

- Cứ theo trên này để xử lý linh tài.

Con mèo bạc nói xong, chân trước nhấc lên, một cục giấy bay về phía Viên Minh, sau đó nó chạy sang một bên, nằm xuống và nhắm hai mắt lại.

Viên Minh giơ tay nhận lấy cục giấy, sau khi liếc nhìn qua, lại theo những lời nói trên đó bắt đầu lấy ra Quỷ Kiểm Thảo, dùng con dao nhỏ màu bạc cắt nhỏ, đặt ở trong cối giã, dùng chày nghiền thành bột.

Sau đó, hắn còn dùng con dao nhỏ ép Hắc Lân Quả ra chất lỏng màu nâu, Tử Tâm Hoa Phấn không cần xử lý, bỏ vào nước hòa thành dạng sền sệt.

Cuối cùng, Viên Minh bỏ tất cả, kể cả Âm Tủy Dịch vào trong đỉnh thuốc và thêm nước, nhóm lửa, đun sôi đến khi cô lại thành nửa bát nước thuốc màu đen.

Sau một lát, nước thuốc nguội hóa thành dạng hơi sền sệt, lóe lên ánh huỳnh quang.

Viên Minh ngửi qua, ngửa được một mùi thảo dược thoang thoảng.

- Thế nào?

Viên Minh nhìn về phía con mèo bạc.

Con mèo bạc mở mắt ra cẩn thận quan sát nước thuốc màu đen vài lần, lười biếng khẽ gật đầu.

Viên Minh nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm, hắn chỉ chuẩn bị có một phần linh tài, không cơ hội lần thứ hai.

Sau khi Viên Minh lấy lại bình tĩnh, tiếp tục dựa theo chỉ dẫn trên giấy, lấy ra bình sứ nhỏ có hình giọt nước kia, rút nắp bình ra, lập tức có một mùi máu thoang thoảng bay ra.

Đó là máu của Bạch Vũ Độ Nha.

Hắn cẩn thận nghiêng cái bình nhỏ, đổ ra ba giọt máu vào nước thuốc màu đen.

Máu vừa mới nhỏ vào bát ngọc, tiếp xúc với chất lỏng, còn chưa được trộn đều, đã lập tức phát ra tiếng xèo xèo, giống như nước lạnh nhỏ lên trên bàn ủi nung đỏ đỏ, ùng ục ùng ục bốc lên bọt khí.

Viên Minh vội vàng dùng con dao nhỏ màu bạc khuấy vào trong bát ngọc.

Máu tươi và nước thuốc nhanh chóng trộn lẫn vào nhau, không còn bọt khí lớn bốc loeen, ngược lại tạo thành một lớp bọt khí nhỏ lăn tăn.

Viên Minh lại cầm bát ngọc ở trong lòng bàn tay, bắt đầu cẩn thận rót pháp lực vào trong bát.

Theo pháp lực của hắn tràn vào, trên bát ngọc phát ra ánh sáng mông lung, bên trong vách bát bắt đầu sáng lên một vòng phù văn rắc rối và từng dao động kỳ lạ.

Viên Minh bất chợt cảm giác được, trong bát có một hơi nóng, một hơi lạnh bốc lên, hai năng lượng bắt đầu rượt đuổi lẫn nhau.

Quá trình này kéo dài trong thời gian một chén trà nhỏ, cuối cùng mới ngừng lại, màu sắc nước thuốc màu đen trong bát ngọc nhanh chóng nhạt đi, biến thành màu xanh lam đậm, vô số cái bóng giống như bông màu đen bơi qua bơi lại trong nước thuốc giống như vật còn sống, thoạt nhìn rất thần kỳ.

Viên Minh chỉ liếc nhìn qua, cũng không cần con mèo bạc mở miệng, hắn đã biết nước thuốc luyện hình này xem như đã luyện thành.

- Nước thuốc luyện hình đã luyện thành, bây giờ dán tờ Dung Hồn Phù này ở giữa chân mày.

Chẳng biết con mèo bạ đã tỉnh lại từ lúc nào, móng vuốt rạch trên mặt đất một cái, một lá phù đỏ sậm rơi xuống trước người hắn.

Viên Minh cầm lên xem, phát hiện lá phù kia chưa đủ hai tấc, phía trên dùng nét bút màu vàng để tạo ra một phù văn nhỏ nhắn tinh xảo.

Hắn tất nhiên không nhận ra phù văn này, nhưng từ những đường nét phù văn lưu loát lại phiền phức kia, cũng có thể phán đoán ra được nó còn cao cấp hơn những thứ hắn học để luyện khí không biết bao nhiêu lần.

Nhưng nhìn phù văn này, hắn lại hơi do dự.

- Trước đây ngươi xin ta dạy cho ngươi công pháp hồn tu, thế nào, bây giờ mới sợ à?

Giọng nói kỳ ảo của con mèo bạc vang lên ở trong đầu hắn, trước sau vẫn là giọng điệu giễu cợt.

Viên Minh mỉm cười, giơ tay dán lá phù ở trên mi tâm của mình.

Trong chớp mắt tiếp theo, hắn chỉ cảm thấy giữa chân mày nóng lên, tấm phù kia tự cháy thành tro tàn.

Nhưng phù văn kia lại khắc ở trên trán của hắn.

- Còn không vận chuyển Minh Nguyệt Quyết hấp thu?

Giọng nói của con mèo bạc vang lên lần nữa.

Viên Minh không do dự nữa, cầm bát ngọc lên, ngửa đầu uống cạn.

Sau đó, hắn lập tức ngồi xuống khoanh chân, hai tay bấm quyết, ôm lư hương vận chuyển công pháp Minh Nguyệt Quyết.

Con mèo bạc mắt híp lại, nhìn chằm chằm vào lư hương trong lòng hắn, sau đó ngửa đầu xoay cổ, trong mắt hiện ra một vẻ thư thái hiếm thấy, bất chợt nằm xuống cách Viên Minh không xa.

Ánh trăng như nước chiếu xuống trên thân một người một mèo, giống như phủ một lớp áo lụa cho bọn họ.

Theo nước thuốc vào miệng, chất lỏng một lạnh nóng thay thế theo cổ họng vào trong bụng của Viên Minh.

Ầm ầm!

Viên Minh chỉ cảm thấy trong cơ thể mình có có một tiếng sấm rền bất chợt vang lên, hắn mở mắt ra.

Ngay sau đó, từ trong bụng dưới hắn bốc lên một sức nóng giống như hơi nước, chảy ra tất cả kinh mạch nửa người trên của hắn, tập trung về phía trên đầu.

Cơ thể Viên Minh không khỏi run rẩy, phạm vi tầm nhìn trước mắt hắn cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, không có cách nào nhìn rõ được vật.

Thần niệm của hắn bất giác chìm vào trong thức hải, tự mình mở ra tầm nhìn quan sát bên trong.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️