Tiên Giả

Chương 201: Thần hồn luyện hình (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Ba ngày sau, Viên Minh đúng hẹn đi tới Cáp Mô Cốc, ở trong gian nhà đá đầu tiên trong cốc, tìm được Triệu Đồng đang nằm đọc sách say sưa.

- Triệu sư huynh, sao rồi, có lấy được Âm Tủy Dịch không?

Vừa gặp mặt, Viên Minh đã hỏi.

Triệu Đồng liếc nhìn Viên Minh, sau luyến tiếc đóng quyển sách trên tay lại, vươn vai một cái, lúc này mới chậm rãi lấy từ trong người ra một bình thủy tinh nhỏ trong suốt lắc qua lắc lại. Bên trong có chứa chất lỏng màu đen hơi sánh, trượt qua trượt lại ở hai bên thành bình.

- Ta làm việc thì ngươi yên tâm. Ừ, ta đã lấy được đồ, tuy nhiên phải tốn hai trăm giá trị cống hiến, tiền hàng hai bên thoả thuận xong, không lừa già trẻ.

Triệu Đồng gật gù đắc ý nói.

- Gian thương!

Viên Minh nghe vậy thì nhíu mày, oán thầm một câu, sau đó thử thăm dò:

- Như vậy cũng quá nhiều rồi... Nếu không ngươi cho ta mượn trước hai trăm, chờ lúc nào ta có sẽ trả lại ngươi?

Quả nhiên, hắn nhận được một cái lườm nguýt của Triệu Đồng.

- Mượn hai trăm? Ngươi cũng thật sự dám mở miệng? Còn không bằng trực tiếp cướp trắng trợn đi! Cửa hàng của ta nhỏ, không cho ghi nợ xa! Ngươi suy nghĩ lại xem, mình còn có thứ gì đáng giá, cầm tới gán nợ cũng được.

Triệu Đồng tức giận nói.

Viên Minh nhíu mày trầm ngâm suy nghĩ, vật đáng tiền trên người mình, ngoài lư hương không nói, ngược lại có số linh thảo mới hái được trên đảo trong sương mù gần đây. Cho dù đổi chúng thành giá trị cống hiến, vẫn còn cách hai trăm điểm không nhỏ.

Ngoài ra, chính là một ít bảo bối do Hắc Mộc đại sư để lại.

- Ta thấy túi trữ đồ kia của ngươi không tệ, không bằng tạm thời gán nợ, chờ có giá trị cống hiến lại chuộc về, ngươi thấy thế nào?

Triệu Đồng nhíu mày, nói.

- Có thể lấy được Âm Tủy Dịch từ chỗ Ô Mông trưởng lão, ngươi chắc chắn đã thanh toán trước, không phải ngươi đã sớm để ý tới túi trữ vật của ta chứ?

Viên Minh trừng mắt nói.

- Trên người ngươi hẳn phải có thứ khác đáng giá, cầm tới đổi là được rồi, nói nhiều như vậy có tác dụng gì chứ?

Triệu Đồng hoàn toàn không để ý.

- Túi trữ vật là tam động chủ cho ta mượn tạm, không thể dùng tới gán nợ được.

Viên Minh lắc đầu.

Túi trữ vật Hắc Mộc đại sư đương nhiên đã hắn giấu đi, không dám để lộ trước mặt người khác.

- Vậy còn nói làm gì nữa. Chờ ngươi gom góp đi, xem như ta xui xẻo, làm không tốt đồ này sẽ nát ở trong tay ta mất.

Triệu Đồng giang tay, bất đắc dĩ nói.

- Ngươi xem thứ này thế nào.

Viên Minh nói xong, giơ tay lướt qua túi trữ vật bên thắt lưng.

Một viên Hỏa Ngọc Tủy bất chợt xuất hiện ở trong tay hắn.

- Ái chà, Hỏa Ngọc Tủy! Đây là đồ tốt đấy, ngươi lấy được ở đâu thế?

Mắt Triệu Đồng lập tức sáng lên, nói.

- Lúc ra ngoài làm nhiệm vụ, may mắn nhặt được thôi.

Viên Minh thản nhiên nói.

- Nhặt à? Sao ngươi có vận cứt chó lại có thể nhặt được bảo bối lớn này vậy, ngươi lại nhặt cho ta xem thử đi?

Triệu Đồng kêu lớn.

- Ngươi cứ nói đổi hay không?

Nhìn ra vẻ thèm muốn trong mắt Triệu Đồng, Viên Minh nắm chắc là đủ rồi.

- Đổi, sao lại không đổi?

Gương mặt Triệu Đồng lập tức tươi cười nói.

- Bộ dạng gian thương này của ngươi là sao vậy?

Viên Minh giả vờ nhíu mày nói.

Triệu Đồng không cười nữa, nghiêm trang đặt Âm Tủy Dịch vào trong tay của Viên Minh:

- Không phải Viên đại gia ngài muốn chế tạo nước ngâm luyện thân thể à? Vậy thì đừng chậm trễ thời gian quý giá của ngươi nữa, ta lại không gánh vác nổi trách nhiệm này đâu!

- Cũng đưa cả Quỷ Kiểm Thảo và Tử Tâm Hoa Phấn cho ta nữa.

Viên Minh nói.

- Ta đã sớm chuẩn bị sẵn sàng rồi.

Triệu Đồng lập tức cúi người, lấy một cái túi ở bên chân lên, đưa cho Viên Minh.

Sau khi Viên Minh nhận lấy, đưa Hỏa Ngọc Tủy cho hắn, không nói hai lời đã xoay người rời đi.

- Này, có phải ngươi quên không, còn hai điểm giá trị cống hiến chưa đưa cho ta đấy?

Triệu Đồng vội vàng lên tiếng nhắc nhở.

- Ngươi nói gì? Gió quá lớn, ta nghe không rõ...

Giọng nói của Viên Minh mơ hồ vọng vào, thân hình đã chạy nhanh về phía cửa cốc.

...

Ban đêm.

Viên Minh nhìn Quỷ Kiểm Thảo, Tử Tâm Hoa Phấn, Hắc Lân Quả, Âm Tủy Dịch để trên bàn, hỏi:

- Bây giờ có thể nói cho ta biết, ngươi cần những vật này làm gì không?

Ở trên mặt bàn phía trước hắn, một con mèo bạc ngồi tao nhã, mí mắt rủ xuống.

- Cảm giác thần hồn xuất khiếu thế nào?

Giọng nói huyền ảo lạnh lùng của con mèo bạc vang lên ở trong đầu Viên Minh, nó không định trả lời.

- Lần trước thử một lúc như vậy, cảm giác cũng không tệ lắm, có ảo giác như bay lượn như tiên, nhưng không thể rời khỏi thân thể quá xa, cảm giác không có tác dụng gì lớn.

Viên Minh thành thật nói.

- Rời khỏi thân thể quá xa, ngươi đã sớm hồn phi phách tán.

Tuy con mèo bạc truyền âm, nhưng giọng điệu giễu cợt lại rất rõ ràng.

- Lần trước ta chỉ muốn hỏi, nguyên nhân là vì sao?

Viên Minh hỏi.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️