- Ngư Ông tiền bối, thật sự xin lỗi. Hỏa Sàm Nhi đã tăng thêm phiền phức cho ngài.
Viên Minh cảm thấy ông lão này phong độ bất phàm, hơn phân nửa chính là chủ nhân của ruộng thuốc này, chứ không phải là Ngư Ông rảnh rỗi trông ruộng thuốc.
- Không sao, một mình ta ở bên cạnh cũng không vui, nó thỉnh thoảng tới một chuyến, còn có thể giúp ta giải buồn. Ngươi khoan hãy nói, con nhóc này rất thông minh cơ trí, có đôi khi ta còn không phát hiện ra linh dược chín, nó lại luôn có thể phát hiện ra được.
Ngư Ông cười ha hả nói.
Viên Minh không biết phải nói tiếp thế nào, chỉ có thể xấu hổ cười.
- Ngư Ông tiền bối hôm nay thu hoạch khá phong phú nhỉ.
Hắn liếc nhìn giỏ cá bên chân ông lão, bên trong có bảy tám con cá với lớp vảy hiện lên màu sắc rực rỡ được chất đống cùng một chỗ.
- Ngân Lân Thải Ngư này là đồ tốt, còn rất bổ dưỡng đấy. Một lát nữa, ta hầm một nồi, cho ngươi nếm thử.
Ngư Ông cười đắc ý, hoàn toàn không có dáng vẻ gì không xa lạ nói.
- Vậy làm phiền rồi.
Viên Minh vốn đã đuối lý, cũng không từ chối nữa.
Ngư Ông hình như cũng là một người nhanh nhẹn, trong khi nói chuyện, đã đứng dậy cầm một lò lửa đắp bằng bùn đỏ ra, đặt một cái chảo đen lên bếp và cho thêm nước.
Cũng không thấy hắn xử lý gì, chỉ rửa qua lại ném hai con Ngân Lân Thải Ngư béo vào trong chảo.
Lửa trong lò bốc lên, chẳng bao lâu đã có tiếng "ùng ục ùng ục" vang lên, canh cá trắng như sữa trong nồi bất chợt sôi trào.
Một mùi thơm nồng chui vào xoang mũi của Viên Minh.
- Thơm quá...
Hắn không khỏi tán thưởng.
- Vảy loại cá này rất đặc biệt, sau khi đun sôi sẽ tự tan ra, mùi thơm này không phải từ thịt cá mà là vảy cá. Ngươi nếm thử xem...
Ngư Ông vừa nói vừa đưa thìa gỗ qua.
Viên Minh cũng không khách sáo, nhận lấy múc một thìa và uống.
Súp cá vào miệng rất sánh, mùi thơm lập tức xông thẳng lên thiên linh cái, làm cho hắn cảm thấy tinh thần sảng khoái, giống như linh đài cũng tỉnh táo thêm một phần.
Không thích hợp, cá này quá không thích hợp.
Viên Minh nhíu mày, mắt cũng sáng lên vài phần.
- Viên tiểu hữu, biết hàng đấy, nếm ra được điều gì khác à?
Ngư Ông cười tủm tỉm nói.
- Trong canh cá này ẩn chứa linh lực, có thể tẩm bổ tâm thần.
Viên Minh lập tức gật đầu, nói.
- Hì hì, cá chỗ khác không có mùi vị này đâu. Cũng tại mảnh ruộng thuốc này có khí hậu tốt, thỉnh thoảng lại có các loại hạt giống linh dược rơi vào trong ao, mới có khả năng nuôi ra được cá có mùi vị ngon như vậy.
Ngư Ông nói.
- Vãn bối có thể được tiền bối chiêu đãi như vậy cũng thấy xấu hổ.
Viên Minh nói.
- Ôi... Gặp tức là có duyên. Ta là một lão già, cả ngày cũng chẳng có chuyện gì làm, có thể có thêm người trò chuyện, nói chuyện phiếm cũng rất tốt.
Ngư Ông khoát tay áo, vừa cười vừa nói.
- Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống với người của Nam Cương lắm. Ngược lại giống với người bên Trung Nguyên tới, sao ngươi có thể vào được Bích La Động này?
Hắn nói xong, lại hỏi thăm.
Viên Minh suy nghĩ một lát, lại chọn ra chuyện có thể nói, kể sơ qua chuyện mình từng là Phi Mao thú nô.
Ngư Ông nghe được thì liên tục nhíu mày, thở dài nói:
- Nói như vậy, ngươi đúng là đã trải qua nhiều chuyện đặc biệt khúc chiết. Lại nói tiếp, năm đó ta cũng từng đi qua Trung Nguyên, không ngờ đảo mắt đã qua nhiều năm như vậy.
Nghe được điều này, tinh thần Viên Minh lập tức tỉnh táo.
- Tiền bối từng đi qua Trung Nguyên, đó là nơi thế nào vậy?
Viên Minh vội vàng hỏi.
- Phồn hoa, náo nhiệt, cũng rất khác với Nam Cương. Đặc biệt là nữ tử Trung Nguyên cũng khác với Nam Cương, dáng vẻ mềm yếu giống như không xương vậy, làn da mịn màng giống như tơ lụa... Khụ khụ, ôi, chuyện cũ nghĩ lại mà kinh...
Ngư Ông ho khan vài tiếng, dừng lại những hồi ức lụa mỏng màn che.
- Người không phong lưu uổng thiếu niên, tiền bối năm đó chắc hẳn cũng từng tiêu sái trong cõi hồng trần... Trung Nguyên và Nam Cương cách xa nghìn dặm, ở giữa còn có Thập Vạn Đại Sơn chắn ngang, chắc muốn đi tới đó cũng phải chịu không ít khổ cực?
Viên Minh hỏi.
Trên thực tế, hắn muốn biết năm đó Ngư Ông làm sao đi đến được Trung Nguyên?
- Khi đó khác với bây giờ, Trung Nguyên và Nam Cương bên này có rất nhiều người buôn bán qua lại, ta đi theo đội buôn, tuy dọc đường cũng gặp không ít chuyện trắc trở, nhưng có đội kỵ mã dẫn đường, có lính đánh thuê bảo vệ, ngược lại cũng không tính là quá cực khổ.
Ngư Ông nói.
- Bây giờ không có nữa sao?
Viên Minh hỏi.
- Ôi, Nam Cương loạn lạc nhiều năm, chuyện buôn bán với Trung Nguyên đã sớm không còn như năm đó nữa. Bây giờ rất nhiều tổ chức lính đánh thuê không phải làm công việc bảo vệ đội buôn mà là cướp bóc đội buôn, muốn đi tới Trung Nguyên sẽ không dễ dàng như vậy.
Ngư Ông tiếp tục nói.
Viên Minh nghe vậy, không khỏi thất vọng.
Ngư Ông nhìn ra chút manh mối, cười nói:
- Viên tiểu hữu cũng không cần quá đau buồn. Ngươi là người tu hành, bản thân có tu vi trong người, sau này tu hành thành công, không lo lắng về chuyện tự bảo vệ mình, còn lo không về được Trung Nguyên sao?
- Tiền bối nói đùa, cuộc sống ở tông môn rất tốt, hôm nay lại được gặp tiền bối, ta còn quay về Trung Nguyên làm gì? Chẳng qua ký ức mơ hồ, ta thấy hơi tò mò mà thôi.
Viên Minh mỉm cười, nói.
- Không sao, sau này ngươi muốn nghe về chuyện ở Trung Nguyên, cứ việc tới tìm ta, ta sẽ lại hầm cá cho ngươi ăn. Tuy nhiên lần sau ngươi đừng tới tay không, mang ít rượu thịt tới thì tốt hơn, ha ha...
Ngư Ông thản nhiên cười nói.
Viên Minh cười đáp ứng, khách và chủ đều vui mừng, tận hứng mà về.
Ban đêm, lúc Viên Minh trở lại nơi ở của mình, phát hiện Hỏa Sàm Nhi đang ngồi trên bàn của mình.
Thấy hắn đi vào trong phòng, nó hơi chột dạ lao tới, dùng đầu cọ vào ống quần của Viên Minh như đang xin lỗi vì hôm nay bỏ hắn lại chạy một mình.
Viên Minh giơ tay nhấc gáy của nó lên, giống như mang theo đứa trẻ phạm sai lầm, đưa nó về cho Trần Uyển.