Nam tử cao lớn mặc da thú một tay cầm xương thú, tay kia đặt lên chuôi đao bên hông, quay đầu nhìn về phía nam tử cao lớn cởi trần.
Nam tử cao lớn cởi trần suy nghĩ một lát, dường như hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Đợt tới khi bóng dáng gã rời đi, Viên Minh mới từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần.
Hắn cố ép xuống những nghi ngờ và kinh sợ, đưa mắt nhìn quanh mới phát hiện phần lớn những người bị xích chung với hắn đều là dã nhân tóc tai bù xù.
Bọn họ cũng như hắn, trong sự kinh hoàng, sợ hãi bị gã kia đưa khúc xương thú lên đỉnh đầu thử nghiệm, lần lượt từng người một.
Phàm là ánh đỏ chợt lóe rồi tắt đều sẽ bị gã nam tử cao lớn dùng một đao giết chết, chỉ người trên đầu duy trì ánh sáng đỏ trong chốc lát mới còn sống.
Nhất thời, tiếng kêu rên, tiếng khiếp sợ, tiếng xích sắt va chạm không ngừng vang lên bên tai.
Trước sau khoảng một canh giờ, khắp hang động tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
Nam tử cao lớn cởi trần thấy mọi việc đã xong xuôi, lại bắt đầu huyên thuyên ra lệnh.
Kế đó, Viên Minh cùng hơn mười người may mắn còn sống được tháo khỏi sợi dây xích, mỗi người lại lần lượt bị còng tay xích chân áp giải qua một bên chờ đợi.
Viên Minh có chút lo sợ bất an, không biết những kẻ này muốn làm gì nhưng lại không dám mở miệng hỏi.
Có điều từ hành động vừa rồi của đám người Nam Man kia, không khó để nhìn ra đám người bọn họ đã thông qua một sự tuyển chọn gì đó, chắc hẳn sẽ tạm thời không bị giết hại.
Ngay lúc này, chỉ thấy gã nam tử cao lớn cởi trần bỗng lấy một cái chuông lục lạc màu trắng bạc bên hông ra, tay cầm lấy cán gỗ dựng thẳng lên và bắt đầu lắc.
- Đinh...
Một tiếng chuông lục lạc linh hoạt kỳ ảo vang vọng ở trong sơn động trống trải.
Viên Minh vừa mới nghe được âm thanh này, lập tức cảm thấy như bị đánh mạnh vào đầu, tuy không có cảm giác đau đớn gì nhưng thấy mặt mũi xây xẩm, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng xuất hiện từng bóng chồng lên nhau.
Giữa sương mù mờ ảo, Viên Minh thấy trên đỉnh đầu những thi thể trong động có một đám linh quang sáng lên, tiếp đó có từng bóng người mơ hồ nối liếp nhau bay ra.
Chỉ thấy sau khi những bóng người kia bay ra khỏi đỉnh đầu của thi thể bước ra, từng người lần lượt chồng lên nhau, cuối cùng không ngờ giống hệt với thi thể trước đó.
Viên Minh bị dọa cho giật mình, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.
Giờ đây, hắn mới kinh hoàng nhận ra rằng những cái bóng kia không phải do hắn hoa mắt mà tất cả đều là thật.
Có điều tất cả bọn họ đều cúi đầu, hai chân lơ lửng bay phía trên thi thể.
Viên Minh nuốt khan một cái, nhìn về phía nam tử cao lớn cởi trần kia, chỉ thấy gã lại lắc chuông lục lạc trong tay thêm một cái nữa.
- Đinh…
Âm thanh linh hoạt kỳ ảo kia lại vang lên, có điều lúc này Viên Minh không thấy hoa mắt chóng mặt nữa, hắn trơ mắt nhìn từng bóng người đang lơ lửng kia đều nhẹ nhàng bay về phía cái chuông lục lạc trên tay nam tử cao lớn.
Khi tới gần cái chuông, từng bóng người hóa thành từng điểm sáng chui vào trong chuông rồi biến mất không thấy tăm tích gì nữa.
- Không lẽ… Những cái bóng kia chính là hồn phách của họ?
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện trong đầu khiến hắn lạnh sống lưng i.
Nếu không phải thông qua được phần kiểm tra thần bí kia, giờ này hắn không chỉ đầu một nơi, người một nẻo, e rằng cả hồn phách cũng bị rút đi như những người kia.
- Thu hoạch không tệ, có mười ba tên. Được rồi, tập hợp lại, chuẩn bị trở về.
Nam tử cao lớn cởi trần cất cái chuông đi, lau mồ hôi trên đầu rồi ra lệnh.
Có vẻ việc lắc chuông hai lần vừa rồi khiến gã tốn không ít sức lực.
Viên Minh kinh ngạc nhìn cái chuông trong tay nam tử cao lớn, cho dù không biết vật này là gì, nhưng những gã Người Nam Man trước mắt hắn chắc chắn không phải là người bình thường.
…
Ba ngày sau, ở một sơn cốc bị sương mù chướng khí che lấp trong Thập Vạn Đại Sơn.
Một đội ngũ những người đều đeo mặt bằng da thú màu xanh đang trùng trùng điệp điệp đi xuyên qua khí độc với màu tím xanh đan xen.
Những người này được chia rõ thành hai loại. Một là người Nam Man mặc da thú, lưng đeo loan đao. Tuy nhiên số lượng bọn họ rất ít, chỉ khoảng hai mươi người được phân ra hai đầu phía trước và phía sau của đội ngũ, thỉnh thoảng có người chạy qua chạy lại để duy trì trật tự. Mà một loại khác là một đoàn dài những tù nhân cởi trần, tay mang xiềng xích lấy đang lặng lẽ cúi đầu, lầm lũi bước đi.
Viên Minh thuộc nhóm sau. Hiện tại, hắn đang ở giữa đoàn, chân tập tễnh bước đi, theo đoàn người chật vật tiến về trước.
Mấy ngày nay, bọn họ đều chạy trong núi sông bùn đất, hắn trước sau không mở miệng nói câu nào, cũng không có ai hỏi tới hắn. Chỉ có điều thông qua một vài lời nói của đám người Nam Man kia, Viên Minh biết được hiện tại bọn họ đang ở trong Nam Cương, mà điểm cuối của chuyến hành trình này là một nơi có tên Bích La Động.
Chiếu theo lời của mấy gã nam tử cao lớn Nam Cương kia, đó là một nơi được thần linh che chở, cũng là thánh địa tu hành của bọn chúng. Còn đám người bọn họ được lựa chọn ra để đưa đi tới đó tiếp nhận quà tặng từ thần linh.
Dựa theo phong cách hành sự tà mà quỷ quái của đám người kia, Viên Minh không hề tin tưởng Bích La Động có thể là nơi an lành. Thứ đợi chờ hắn cũng chẳng phải là chuyện gì tốt, chẳng qua hiện giờ người là dao thớt ta là thịt cá, chỉ đành tới đâu hay tới đó.
Càng tệ hoăn là hắn chẳng nhớ lại thêm chút ký ức gì, vẫn không cách nào nhớ được mình là người phương nào.
Nhưng trong những phần trí nhớ còn sót lại của hắn, ‘Trung Nguyên’ phồn hoa hơn mảnh đất còn chưa được khai hóa này rất nhiều, bản thân hắn chắc hẳn đến từ đó. Nhưng vì sao mà hắn lại tới đây rồi còn bị thương nữa? Là bị kẻ xấu hãm hại hay kẻ thù đuổi giết?
Trong lòng Viên Minh có ngàn vạn suy nghĩ, hắn thầm hạ quyết tâm nhất định phải làm rõ hết mọi chuyện!
May mắn trong bất hạnh, trên đường đi đám nam tử cao lớn Nam Cương kia cũng không làm khó dễ gì bọn họ nữa.
Lúc đi đường, đám người này vẫn sẽ chia chút thức ăn cho đám tù nhân bọn họ đúng giờ, dù thức ăn chỉ là ít hoa quả khô khó nuốt trôi kèm ít thịt khô không đủ nhét kẽ răng. Hơn nữa đám kia còn có thể bôi cho bọn họ ít cao thuốc để trị liệu những vết thương trên người.
Trong quá trình chữa trị, Viên Minh mới phát hiện trên người mình cộng lại có hơn ba mươi mấy vết thương lớn nhỏ, trong đó có vết thương do bị chém, có vết thương do va đập, còn có cả vết thương do vật nhọn xuyên qua, thậm chí còn gãy mấy cái xương sườn.
Được cái là cao thảo dược mà mấy nam tử cao lớn Nam Cương kia bôi cho hắn đúng là hàng xịn thứ thiệt, mới ba ngày ngắn ngủi thôi, hầu hết các vết thương ngoài da của hắn đã lành miệng, chỉ còn mấy cái xương sườn bị gãy kia nhất thời khó mà lành được, may mắn ngoài hơi đau sẽ không ảnh hưởng tới hoạt động.