- Nó đúng là đã chạy tới chỗ này của ta, nhưng chắc không thấy ta ở đây nên trốn qua khe cửa sổ rồi.
Viên Minh cầm lấy tờ giấy kia đưa cho Trần Uyển, nói.
- Vậy làm sao bây giờ? Ngươi có biết nó sẽ đi đâu không?
Trần Uyển liếc nhìn qua, vội vàng hỏi.
- Ta và nó chỉ ở chung một tháng rưỡi, không thể hoàn toàn hiểu rõ thói quen của nó, chỉ có thể thử tìm giúp ngươi thôi.
Viên Minh thở dài, nói.
- Vậy làm phiền ngươi, Viên sư đệ.
Trần Uyển cảm kích nói.
- Như vậy đi, ngươi đi tới ngọn núi phía trước Hỏa Luyện Đường tìm thử xem. Ta đến phía sau núi, vào trong rừng gọi thử vài tiếng, có lẽ nó nghe được giọng nói của ta, sẽ trở về.
Viên Minh suy nghĩ một lát, sau đó nói.
- Được.
Trần Uyển vội vàng nói.
Sau khi Trần Uyển rời khỏi đó, Viên Minh không vội đi đến sau núi, mà đi ra ngoài phòng, tìm kiếm ở xung quanh cửa sổ.
Quả nhiên, trong chốc lát, hắn đã phát hiện ra tung tích do Hỏa Sàm Nhi để lại.
- Sau khi tu luyện thành Minh Nguyệt Quyết tầng một, năng lực quan sát của mình cũng mạnh hơn lúc trước rất nhiều, loại cảm giác này đúng là không tệ.
Trong lòng Viên Minh thầm than.
Hắn lập tức gia tăng hồn lực, dựa vào kinh nghiệm đuổi bắt hung thú của mình để lần theo tung tích của Hỏa Sàm Nhi, một đường tìm kiếm.
Sau khi nó ra khỏi gian nhà của hắn, đã leo lên trên cây tùng già bên cạnh, sau đó nhảy qua tường viện, đi về phía sau núi.
Viên Minh bám theo tung tích của nó, đi tới rừng trúc nơi tam động chủ ở.
Vào lúc hắn cho rằng nó đã trở về nhà, lại phát hiện ra tung tích của nó bỗng nhiên thay đổi, vòng qua sân của tam động chủ, đi dọc theo một con đường nhỏ phía sau núi xuống dưới chân núi.
Viên Minh truy tìm qua, đến tận dưới chân núi cũng không thể nhìn thấy nó, chỉ có thể tiếp tục bám theo.
Trong lúc vô tình, Viên Minh theo dấu chân của nó đi tới một sơn cốc.
Vừa tiến vào trong sơn cốc, Viên Minh đã ngửi thấy được một mùi thơm kỳ lạ, lúc hắn hoàn hồn, mới phát hiện ra phía trước cách đó không xa xuất hiện một thửa ruộng chiếm diện tích không nhỏ.
Từ phía xa nhìn lại, những mảnh ruộng được phân chia rõ ràng, phía trên trồng đầy những thực vật với màu sắc khác nhau.
Mùi thơm kỳ lạ phức tạp kia bay từ trong ruộng đến.
Viên Minh tập trung ánh mắt, đã thấy ở trong mảnh ruộng mọc đầy thực vật màu đỏ, có một bụi thực vật đang lay động mạnh, ở bên cạnh có một cái đuôi màu đỏ lông xù đang giơ lên thật cao.
Viên Minh vội vàng chạy về phía bên kia.
Quả nhiên, Hỏa Sàm Nhi đang vểnh đuôi, cúi đầu trên mặt đất, đào gì đó.
Viên Minh sửng sốt, nhìn địa hình địa thế xung quanh mới chợt hiểu ra, bản thân mình đang ở trong thung lũng giữa đỉnh núi của Hỏa Luyện Đường và đỉnh núi của Luyện Lư Đường, đồng rộng với đủ màu sắc trước mắt hơn phân nửa là ruộng thuốc của một trưởng lão Luyện Lư Đường nào đó.
- Nhóc tham ăn nhà ngươi!
Viên Minh thấy thế thì đau đầu, vội vàng tóm lấy cái đuôi của Hỏa Sàm Nhi và nhấc nó lên.
Nhưng Hỏa Sàm Nhi lại giãy dụa kịch liệt, thật sự nắm lấy linh dược trên mặt đất không chịu thả tay. Chờ đến khi Viên Minh dùng sức kéo nó lên, bụi linh dược kia cũng bị nó nhổ lên mang theo cả rễ và bùn đất.
Hỏa Sàm Nhi bị xách đuôi treo ngược giữa không trung, nhe nanh múa vuốt đang muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy Viên Minh lập tức hết lửa, tay cầm linh dược thể hiện cho Viên Minh xem.
Viên Minh nhìn rễ của linh dược này có màu đỏ như lửa, hình dáng của rễ cũng giống như ngọn lửa, lập tức nhận ra, đây là một loại linh thảo thuộc tính hỏa tên là Hỏa Địa Tu.
Hắn muốn cướp lại từ trên tay của Hỏa Sàm Nhi để trồng trở lại.
Kết quả con nhóc kia sốt ruột, mở miệng cắn một miếng lớn, nhai vài ba cái đã nuốt xuống.
- Ngươi...
Viên Minh nhất thời chẳng biết phải làm sao, chỉ có thể chột dạ nhìn xung quanh.
Lúc này, hắn mới chú ý thấy, bên ruộng thuốc còn có một ao nước có diện tích không tính là quá lớn, bên cạnh xây có một căn được lợp bằng cỏ tranh khô.
Bên hồ nước gần nhà có một người đội nón lá rộng vành, đang cầm theo cần câu thả câu.
- Nguy rồi.
Viên Minh thầm nói một tiếng không ổn, lại muốn mang theo Hỏa Sàm Nhi bỏ trốn.
Không ngờ, nó hoàn toàn không có giác ngộ của kẻ trộm, gặm một miếng lớn Hỏa Địa Tu đồng thời còn đánh rắm bủm một phát.
Viên Minh hận không thể giơ tay bịt cửa sau của nó, nhưng đã không còn kịp nữa.
Chờ tới khi hắn nhìn về phía người bên hồ nước, người kia cũng đã quay đầu nhìn lại, bốn mắt nhìn nhau, thật sự hơi xấu hổ.
Lúc này, Hỏa Sàm Nhi dường như cũng phát hiện ra mình đã gây họa, trốn khỏi tay của Viên Minh, chạy nhanh như một làn khói.
Viên Minh đứng tại chỗ, chạy cũng không phải, không chạy cũng không phải, rơi vào tình thế rất khó xử.
- Tiểu hữu kia, qua đây nói chuyện một lát chứ?
Người đội nón lá rộng vành ở phía xa kêu lên.
Viên Minh do dự một lát, vẫn kiên trì đi tới.
Khi đến gần, hắn mới nhìn rõ, người ở dưới nón lá rộng vành có râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn đã tám mươi, chín mươi tuổi, tuy nhiên vẫn rất có tinh thần, không hề có dáng vẻ lụ khụ già nua.
Viên Minh đang tìm từ, không biết nên giải thích thế nào.
Lại nghe lão già kia nói:
- Không có gì, con Hỏa Điêu kia không phải lần đầu tiên tới đây, chủ nhân nhà ta sẽ không trách móc.
- Chủ nhân?
Viên Minh kinh ngạc nói.
- Ruộng thuốc này là của trưởng lão Luyện Lư Đường, ta ở bên cạnh xin một chức quan nhàn tản, trồng ruộng, câu cá, cũng thường xuyên gặp con vật nhỏ kia.
Lão già cười và đứng dậy, vào trong nhà lấy ra một cái ghế gỗ nhỏ, đặt ở bên cạnh mình.
Viên Minh suy nghĩ một lát, lại đi tới và ngồi xuống bên cạnh lão già.
- Tiểu hữu xưng hô thế nào?
Lão già hỏi.
- Vãn bối là Viên Minh đệ tử của Hỏa Luyện Đường, không biết ngài xưng hô thế nào?
Viên Minh hỏi.
- Ta thích câu cá, bọn họ đều gọi ta là Ngư Ông, ngươi cũng gọi như vậy là được rồi.