Triệu Đồng nhíu mày.
- Quỷ Kiểm Thảo, Tử Tâm Hoa Phấn và Âm Tủy Dịch.
Viên Minh nói.
- Ngươi muốn luyện đan à?
Triệu Đồng nghi ngờ nói.
- Chỉ cần nói có hay không thôi?
Viên Minh không giải thích.
- Quỷ Kiểm Thảo thì nhiều, Tử Tâm Hoa Phấn... Lúc trước dường như có thu thập, còn trữ ít hàng. Âm Tủy Dịch, chỗ ta không có, tuy nhiên có lẽ có thể mua được ở bên Luyện Lư Đường.
Triệu Đồng suy nghĩ một lát lại nói.
- Nói giá.
Viên Minh dứt khoát nói.
- Quỷ Kiểm Thảo và Tử Tâm Hoa Phấn đều không phải là vật gì quá hiếm, hai điểm giá trị cống hiến là có thể đổi được mỗi cái một phần.
Triệu Đồng nói.
- Ta đã biết nà...
Viên Minh nhếch môi nói.
- Biết gì?
Triệu Đồng nghi ngờ nói.
- Lúc trước ta đi tới Luyện Lư Đường một chuyến, ngươi đoán xem hai thứ này bán thế nào?
Viên Minh nói.
- Dựa theo đức hạnh của đám người kia, ít nhất phải tăng giá gấp đôi.
Triệu Đồng vui vẻ nói.
- Đòi của ta năm điểm giá trị cống hiến, cũng tại đã qua mùa thu thập Tử Tâm Hoa Phấn, bằng không với hai thứ này, ta tự đi lên ngọn núi tìm một vòng, cũng có thể kiếm đủ.
Viên Minh có phần căm giận bất bình nói.
- Dựa theo thời gian tính toán, không chừng trong số Tử Tâm Hoa Phấn bọn họ bán ra lại có phần ngươi thu thập lúc trước đấy.
Triệu Đồng cười càng vui vẻ hơn.
- Bên Luyện Lư Đường kia cũng không có Âm Tủy Dịch... Ngươi còn có con đường nào khác, có thể kiếm được không?
Viên Minh không cười nữa, nghiêm mặt nói.
Tay Triệu Đồng xoa cằm, trầm ngâm một lát mới nói:
- Trước đây, Ô Mông trưởng lão của Luật Quy Đường chúng ta từng bảo ta làm chạy chân qua mua Âm Tủy Dịch giúp hắn, có lẽ ở chỗ hắn còn trữ hàng, ta có thể hỏi giúp ngươi.
- Thật à?
Viên Minh mừng rỡ.
- Ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, đó cũng là chuyện nửa năm trước, có còn không thì chưa thể nói được. Cho dù là có, chỉ sợ giá cũng không thấp đâu.
Triệu Đồng cười nói.
- Ngươi cứ hỏi giúp ta trước đi.
Viên Minh nói.
- Ba ngày sau, chúng ta gặp mặt, có hay không sẽ biết.
Triệu Đồng nói.
- Phải ba ngày à?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Ngươi cần gấp như vậy à? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?
Sự tò mò của Triệu Đồng lại bị kích thích.
- Điều chế nước thuốc luyện thể.
Viên Minh tùy tiện viện cớ.
- Không trách được.
Triệu Đồng than một tiếng, không nghi ngờ hắn.
Sau khi hai người chia tay, Viên Minh vừa trở lại Hỏa Luyện Đường, đã nhìn thấy Trần Uyển vội vàng chạy về phía hắn.
Vừa đến trước mặt, đã nghe nàng nhíu mày hỏi:
- Ngươi chạy đi đâu?
- Sao vậy? Có chuyện gì à?
Viên Minh nghe vậy, kinh ngạc nói.
- Hỏa Sàm Nhi đâu? Nó có ở chỗ ngươi không?
Trần Uyển nhìn chằm chằm vào túi linh thú bên thắt lưng hắn, hỏi.
- Nó lại chạy à?
Viên Minh nhíu mày nói.
- Nó không ở chỗ ngươi sao? Hôm nay sư tôn tạm thời có việc, nhờ ta chăm sóc nó nửa ngày, kết quả nàng mới vừa đi không lâu, Hỏa Sàm Nhi đã chạy mất.
Trên mặt Trần Uyển lộ vẻ thất vọng, giọng điệu gấp gáp nói.
- Ngươi tạm thời đừng có gấp, ta quay về xem thứ nó có ở chỗ nhà ta không?
Viên Minh nói.
- Ta đi cùng với ngươi.
Trần Uyển vội vàng nói.
- Được.
Hai người nhanh chóng trở lại nơi ở của Viên Minh.
Vừa đẩy cửa ra, Trần Uyển đã nhìn thấy trên bàn để một xấp giấy trắng dày, cùng với những cục giấy chồng chất như núi bên cạnh bàn.
Nàng đã sớm biết Viên Minh đã hoàn thành luyện phôi, đang học vẽ phù cùng A Mộc Hợp sư huynh, nhưng không nghĩ đến Viên Minh tự nhiên luyện tập nhiều như vậy.
Trên bàn ngoại trừ giấy trắng, còn có rất nhiều phù văn đã vẽ xong, liếc mắt nhìn qua cảm giác rất có thần vận.
Nàng không ngờ được, Phi Mao thú nô trước đây không quá bắt mắt, bây giờ tự nhiên sắp đuổi kịp bước chân của mình.
Viên Minh đương nhiên không biết suy nghĩ trong lòng nàng, tìm kiếm trong phòng một lúc, lục trong đống cục giấy chất đống giống như núi nhỏ kia ra, cũng không phát hiện ra tung tích của Hỏa Sàm Nhi ở bên trong.
Đúng lúc này, ánh mắt hắn chú ý thấy một tờ giấy trên bàn gần cửa sổ có mấy dấu chân hỗn loạn, không ngờ chính là Hỏa Sàm Nhi.