Viên Minh đóng kín lại cơ quan trong gian phòng đá, sử dụng một tảng đá lớn chặn cửa động phụ, sau đó nhìn xung quanh, trong ánh mắt lóe lên sự thất vọng, con Địa Hành Yêu kia trước sau không xuất hiện.
Địa Hành Yêu không giống với Sư Lân Thú, trong cơ thể nó ẩn chứa một viên Hóa Thổ Thạch, có thể dùng để chế luyện một vài bảo vật độn thổ, có giá trị xa xỉ.
Hắn tiếp tục đi dọc theo dòng suối về phía đầu nguồn, rất nhanh đã đến chỗ rừng tùng đen kia.
Viên Minh hoàn toàn không biết gì về con quạ lớn màu đen, không biết có thể thu được linh tài từ trên người nó không, không muốn tùy tiện trêu chọc, thi triển Mộc Ẩn Thuật che giấu hành tung, cẩn thận đi ngang qua rừng tùng.
Ngày hôm nay, hắn khá may mắn, không gặp phải con quạ lớn màu đen kia, thuận lợi đi tới vị trí khu vực của con vượn vàng bốn mắt.
Lần trước, hắn chỉ ngẫu nhiên gặp được cây Hồng Tâm Linh Đào kia, lúc này cũng không nhớ nổi cây đào đó ở chỗ nào, đành phải tiếp tục duy trì Mộc Ẩn Thuật thử tìm kiếm khắp nơi.
- Oa oa...
Con cóc đen nằm ở trên vai Viên Minh đột nhiên kêu khẽ vài tiếng.
Viên Minh nhất thời rùng mình, ngừng di chuyển.
Bởi vì con cóc đen thông qua liên hệ tâm thần truyền tới một tin tức có phần mơ hồ, ý của nó đại khái là phía trước có mùi máu.
Tử Hắc Yêu Đằng có thể hút máu nên đặc biệt nhạy cảm với mùi máu.
Viên Minh dựa theo hướng con cóc đen chỉ, chậm rãi tới gần, rất nhanh đã đi tới trước một bụi cỏ tươi tốt, giơ tay đẩy cỏ dại ra, sắc mặt thoáng thay đổi.
Hai thi thể lớn đang nằm ở đây, một con trong đó chính là con vượn vàng bốn mắt, một con khác lại là con quạ lớn màu đen.
Trên ngực của con vượn vàng bốn mắt thủng một lỗ lớn, hiển nhiên là vết thương trí mạng, thoạt nhìn chắc do các loại binh khí đao kiếm gây ra.
Ngoại trừ vết thương ở ngực, bốn con mắt của con vượn vàng cũng bị móc đi, chỉ để lại bốn hốc máu thịt mơ hồ.
Chỗ ngực của con quạ lớn màu đen cũng bị lưỡi dao sắc bén xuyên thủng mà chết, hai chân và đầu của con quạ này bị người ta chém xuông, nhưng không nhìn thấy chúng ở xung quanh, rõ ràng đã bị người ta cầm đi.
- Chẳng trách vừa rồi không có thấy con quạ lớn màu đen, hóa ra đã bị giết chết. Nhìn từ vết thương, con vượn vàng bốn mắt và con quạ lớn màu đen đều bị tu sĩ giết chết! Còn có người khác đã đến đây!
Viên Minh thì thào tự nói.
Hắn không mấy kinh ngạc khi biết có người khác tìm đến đây.
Mình có thể tìm tới đảo này, người khác cũng có thể tìm được.
Nhìn từ tình trạng vết thương của con vượn vàng bốn mắt, con vượn này mới bị giết không lâu, cũng chỉ trong hai ba ngày này.
Ngoại trừ vết thương ở ngực và mắt ra, con vượn vàng bốn mắt không có vết thương nào khác, có lẽ về sau bốn con mắt kia mới bị móc đi. Con quạ lớn màu đen cũng vậy, chỉ có một chỗ vết thương trí mạng.
Xung quanh không có dấu vết tranh đấu, nói cách khác con vượn vàng bốn mắt và quạ lớn màu đen đều bị người ta dùng một đòn giết chết. Chỉ sợ tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không làm được.
Viên Minh bất giác nghĩ lại mà sợ hãi, phần lớn người tu tiên đều dính máu đầy tay, hòn đảo này có tài nguyên phong phú, cộng thêm động phủ của Hắc Mộc đại sư, nói là một kho báu cũng không quá đáng. Nếu để người kia phát hiện ra tung tích của hắn, tám phần sẽ tiện tay giết người diệt khẩu.
Viên Minh ép xuống tâm tình thấp thỏm, vội vàng đánh tiếng với con cóc đen, đi về phía bên hồ.
Tuy không biết người kia đã đi chưa, hắn vẫn phải mau chóng rời đi.
Hắn chưa đi được bao xa, rừng cây phía trước đột nhiên trở nên thưa thớt, một gốc cây đào lẳng lặng đứng giữa mặt đất trống trái, đó chính là cây Hồng Tâm Linh Đào kia.
Tim Viên Minh chợt đập mạnh, hắn vốn định rời đi, không ngờ đánh bậy đánh bạ tự nhiên tìm được cây này.
Mà khi hắn nhìn kỹ, vẻ vui mừng trên mặt đều biến mất.
Trên cây đào chỉ còn có lá, tất cả linh đào đều đã không còn, tám phần là bị người giết chết con vượn vàng bốn mắt kia hái đi.
Viên Minh thầm than một tiếng, không ở lại nữa, rất nhanh đã đến bên hồ.
Hắn dùng cách trước trước đây, lấy lư hương bay lên không trung, cố gắng rời xa hòn đảo, tránh con quái vật trong nước kia trước, sau đó lên chiếc thuyền nhỏ rời đi.
May mà trên con đường này vẫn tính là gió êm sóng lặng, không hề gặp phải con thủy quái màu đen kia.
Sau khi rời xa hòn đảo, tuy xung quanh vẫn là sương trắng tràn ngập, Viên Minh lại thở phào nhẹ nhõm.
Đến chỗ này, cơ bản đã an toàn.
- Người tới trước ta một bước kia sẽ là người thế nào? Một trưởng lão nào đó của Bích La Động, thậm chí là người của tông môn khác à?
Hắn thì thào tự nói.
Thiên Lô Hồ cách tông môn Bích La Động gần nhất, người của tông môn khác không có khả năng tới đây.
Nếu là một trưởng lão nào đó của Bích La Động, hắn cũng nên cẩn thận, sau này không cần tới thì không nên tới nữa.
Cho dù hắn đã che lại cửa động phủ của Hắc Mộc đại sư, nhưng với mức độ ngụy trang như vậy, liếc mắt lại có thể nhìn thấu, đồ trong động phủ cơ bản đã bị hắn lấy đi, nhưng lò rèn vẫn còn.
Sợ rằng người quen thuộc với Hắc Mộc đại sư có thể từ trên lò rèn kia phát hiện ra manh mối, hắn lại tới hòn đảo này thì quá mức nguy hiểm.
- Dù sao mình đã thu phục được linh thú, không đến thì không đến.
Viên Minh âm thầm quyết định.
Hắn lấy ra một cái la bàn, xác định xong phương hướng, sau gần nửa ngày đã đến bên hồ.
Viên Minh tìm một chỗ kín đáo bên hồ để điều tức, pháp lực nhanh chóng hoàn toàn hồi phục, hắn đứng dậy quay về tông môn.
Hai ngày tiếp theo, hắn không ra ngoài, thành thật ở trong Hỏa Phường làm việc, hoàn thành từng bước tu luyện.
Trong tông môn vẫn bình yên như trước, Hỏa Phường cũng không có bất kỳ điều gì khác thường.
Hắn cố ý để tâm tới đám người Phương Cách, Trần Uyển, bọn họ cũng không có biểu hiện gì khác thường.
Viên Minh khá bất ngờ, nếu động phủ của Hắc Mộc đại sư thật sự hiện thế, nơi khác không nói, ở Hỏa Phường này chắc hẳn sẽ không bình tĩnh như vậy.
- Xem ra ta đã đoán sai, có thể người kia không phát hiện ra, hoặc căn bản không phải là trưởng lão của Bích La Động?
Viên Minh thầm nghĩ, trong lòng cũng bình tĩnh lại.
Chuyện linh thú đã kết thúc, tiếp theo phải bắt đầu tìm kiếm ba loại linh tài khác ngoài Hắc Lân Quả.
...
Ba ngày sau, ở Cáp Mô Cốc.
Viên Minh rất lâu chưa từng tới đây, nhìn cảnh tượng hoang vắng trong cốc, nhất thời có phần hoảng hốt.
Lại nói tiếp, hắn rời khỏi thân phận Phi Mao thú nô không tính là quá lâu, nhưng lúc này nhớ lại những ngày đó, lại có ảo giác như đã cách mấy đời.
Hắn quen đường đi tới cửa một gian nhà đá, liếc mắt đã thấy được Triệu Đồng đang bắt chéo hai chân, nằm ở trên một cái ghế.
Trong tay của hắn đang cầm một quyển sách khá lớn được đóng bằng chỉ, bài màu xanh xám, sử dụng mực màu màu vàng sậm vẽ một hình ảnh kiều diễm, bên cạnh là chữ Trung Nguyên viết Noãn Các Ôn Ngọc.
- Quyển sách có tranh minh họa này của ngươi chắc hẳn tốn không ít điểm cống hiến nhỉ?
Viên Minh mở miệng hỏi.
Sách chậm rãi hạ xuống, lộ ra một gương mặt tươi cười phía sau:
- Hì hì, thế nào? Ngươi cũng khai khiếu, biết hàng như thế à?
- Cũng may Luật Quy Đường không có giới luật cấm xem và truyền bá sách diễm tình, bằng không ngươi làm đệ tử của Luật Quy Đường sẽ là người đầu tiên bị ăn hèo.
Viên Minh trêu đùa.
- Không có việc gì, ngươi sẽ không chạy qua bên này. Nói đi, ngươi tìm ta làm gì?
Triệu Đồng ngồi dậy, hỏi.
- Tìm ngươi mua ít đồ.
Viên Minh nói.
- Cái gì?