Tiên Giả

Chương 195: Trợ chiến (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Viên Minh vòng đi vòng lại, vòng qua một chỗ núi đá và dừng bước.

Bên cạnh vách núi đá phía trước có mộc một gốc cây già khô héo, vỏ cây đã tróc ra từ lâu, lộ ra thân cây khô khốc, rất nhiều nơi mục nát tạo thành từng lỗ lớn, trông có vẻ như nó đã sớm chết không biết bao nhiêu năm.

Viên Minh không để ý đến những chỗ khác của cây khô này, ánh mắt nhìn về phía gốc cây khô, chỗ gốc cây sát mặt đất mọc lên một Linh Chi màu đen, lớn như bàn tay, ở viền còn mọc ra một vòng hoa văn màu bạc, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường.

- Quả nhiên là Âm Nguyên Chi!

Hắn ngồi xổm người xuống nhìn kỹ, sắc mặt vui mừng thì thào nói.

Theo "Bách Thảo Tập" ghi chép, đây là một loại linh tài thuộc tính âm hiếm thấy, tuy không thể giống như dùng trực tiếp như Nhục Linh Chi, Hồng Tâm Linh Đào, nhưng lại có thể dùng để chế luyện đan dược thuộc tính âm.

Viên Minh từng thấy qua có người treo giải thưởng năm điểm giá trị cống hiến ở trong Hành Chấp Đường để tìm kiếm Âm Nguyên Chi này, không biết có người nào hoàn thành nhiệm vụ này chưa.

Hắn cẩn thận hái vật ấy xuống, đặt vào trong một hộp ngọc và cất đi.

Cho đến bây giờ, Âm Nguyên Chi này là một linh tài đáng tiền nhất, lại tìm thêm mấy thứ nữa, cho dù không tìm được Hồng Tâm Linh Đào kia, chuyến đi này cũng không tệ.

Viên Minh đứng dậy và tiếp tục đi về phía trước, mới đi không được bao xa, đồng tử của hắn đột nhiên co lại, nhìn vách núi phía trước.

Chỗ bóng râm của vách núi mọc một gốc linh thảo màu đen, chỉ cao có hai thước, phiến lá hiện ra hình bầu dục, tản ra quầng sáng màu đen mờ nhạt.

Viên Minh nhìn về phía đỉnh linh thảo, chỗ đó mọc một viên linh quả màu đen.

Quả này chỉ cỡ trứng chim bồ câu, mặt ngoài ẩn hiện hoa văn dày đặc gắn sát vào nhau, nhìn thoáng qua giống như có rất nhiều mảnh vảy, trong không khí thoang thoảng mùi thơm.

- Ơ, đây không phải là Hắc Lân Quả mà con mèo bạc bảo ta tìm sao?

Trong lòng Viên Minh vui mừng.

Trong bản chép tay hái thuốc của nhị động chủ có tranh vẽ liên quan đến Hắc Lân Quả, giống hệt với vật trước mắt, miêu tả về hình dáng bề ngoài cũng không sai, năm cũng đủ, mình đúng là may mắn.

Hắn bước nhanh tới, muốn ngắt lấy quả này.

- Oa oa!

Con cóc đen bên cạnh đột nhiên phát ra những tiếng kêu gấp gáp.

Viên Minh lập tức dừng bước, sau đó sắc mặt thoáng biến đổi, thi triển Vô Ảnh Bộ lướt nhanh về phía sau.

Một con bóng đen từ trên cao hạ xuống, hung hăng đánh vào chỗ Viên Minh vừa đứng, đập ra một hố to trên mặt đất, vô số đá vụn bắn ra xung quanh.

Viên Minh tiếp tục lướt nhanh về phía sau, tránh đá vụn bắn tới trước mặt, lúc này mới nhìn rõ bóng đen kia.

Đó là một con hung thú có hình dáng giống như sư tử, trên cổ mọc đày lông dài xám trắng, chỗ lưng và bụng dưới lại mọc ra vảy cứng, đứng ở phía trước Hắc Lân Quả nhìn về phía Viên Minh gầm lên không ngừng, thoạt nhìn như đang bảo vệ Hắc Lân Quả này.

- Con này giống Sư Lân Thú trong Thập Vạn Đại Sơn, tuy nhiên da lông và vảy giáp Sư Lân Thú đều là màu đỏ, con này lại là màu xám...

Trong lòng Viên Minh thầm nghĩ, đồng thời lấy ra tấm da vượn trắng, thi triển Phi Mao Thuật hóa thành thân thể con vượn trắng.

Sư Lân Thú thấy Viên Minh không có ý định lùi lại, trái lại biến thân thành vượn trắng, ý định khiêu khích đã rõ ràng, nó lập tức nổi giận gầm lên một tiếng và lao tới.

Viên Minh không nghênh chiến, thi triển Vô Ảnh Bộ tránh sang bên cạnh, bấm quyết điểm về phía sau.

Mặt đất phá trước Sư Lân Thú nứt ra, năm cái gai gỗ lớn nhô lên, đâm về phía cổ của nó.

Sư Lân Thú hơi dừng lại, dùng một chân trước quét ngang, năm cái gai gỗ bị đánh gãy.

Viên Minh không thấy bất ngờ về điều này, Sư Lân Thú trong Thập Vạn Đại Sơn là hung thú cấp một thượng giai, tuy màu sắc của con trước mắt này có khác, nhưng bất kể khí tức, thân hình, kích thước đều không thua kém gì, tám phần cũng là hung thú thượng giai, Mộc Thứ Thuật tất nhiên không thể dễ dàng thương tổn được nó.

Hắn lật tay lấy ra Thanh Ngư Kiếm, cánh tay phải đột nhiên lớn lên, phía trên nổi gân xanh, đây chính là thần thông "Súc Nguyên Tí".

- Đi!

Viên Minh quát khẽ lên tiếng, cánh tay chém mạnh ra, Thanh Ngư Kiếm hóa thành một cái bóng xanh lao thẳng đến ngực của Sư Lân Thú.

Sư Lân Thú há miệng, một quả cầu lửa màu xám lớn bằng đầu người bắn ra, tốc độ hoàn toàn không thua kém Thanh Ngư Kiếm, lao tới va chạm vào nhau.

Ầm một tiếng, quả cầu lửa màu xám vỡ ra, kích thích ra một sóng khí mắt thường có thể thấy được, trực tiếp nổ bay Thanh Ngư Kiếm ra ngoài.

Viên Minh sớm đã đoán được, một tay điểm một chỉ, Thanh Ngư Kiếm đang bay ngược ra ngoài lập tức dừng lại, vòng một vòng lại chém về phía Sư Lân Thú.

Bốn chân của Sư Lân Thú xuất hiện ánh sáng màu xám, tốc độ càng mạnh hơn, dễ dàng tránh thoát được Thanh Ngư Kiếm công kích, tiếp tục nhào về phía Viên Minh.

Vào lúc này, mặt đất dưới thân của nó lại nứt ra, một sợi dây leo tím đen chui ra, quấn lấy hai chân trước và ngực của Sư Lân Thú, đó chính là Tử Hắc Yêu Đằng.

Sau một tảng đá lớn cách đó một trượng, con cóc đen lẳng lặng nằm trong bóng tối, Tử Hắc Yêu Đằng từ phía sau lưng hắn bắn ram chui xuống mặt đất và biến mất.

Sư Lân Thú vô cùng kinh ngạc, bốn chân to khỏe chợt đạp mạnh xuống mặt đất một cái, nhảy sang bên cạnh, định dựa vào lực lượng cơ thể kéo đứt Yêu Đằng, nhưng chiều dài của Yêu Đằng vượt ra ngoài dự đoán của nó, nhanh chóng chui ra khỏi mặt đất.

Sư Lân Thú nhảy xa ngoài bảy tám trượng, Tử Hắc Yêu Đằng vẫn không có dấu hiệu căng đứt.

Yêu Đằng từ trong lòng đất xuất hiện càng lúc càng dài, vặn vẹo, quấn chặt lấy cả hai chân sau của con Sư Lân Thú.

Xuy xuy...

Trên Yêu Đằng tiết ra nước độc màu đen, xâm nhập vào trong cơ thể của Sư Lân Thú, vảy giáp, da thịt của Sư Lân Thú trực tiếp tan chảy, rất nhiều nơi thậm chí lộ ra xương trắng, máu chảy ra cũng hiện ra màu đỏ sậm, những vảy giáp kia cũng bị ăn mòn đến mức lồi lõm.

Sư Lân Thú hoảng sợ, há miệng phun ra một quả cầu lửa màu xám, không để ý tới vết thương đến mình, đánh lên Yêu Đằng đang quấn lấy cơ thể mình.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️