Trong nước chợt "Ầm" một tiếng, một bóng đen chậm rãi xuất hiện, lại là một con cóc màu đen lớn bằng nắm đấm, phía sau mọc ra một cái mụn tròn phình to màu tím đen, thoạt nhìn giống như mấy cái lá cây thực vật nào đó gom lại thành, xung quanh mọc mười mấy túi chứa chất độc, hai mắt âm u lạnh lẽo nhìn về phía Huyết Đầu Ngạc.
Trên mặt Viên Minh miễn cưỡng lắm mới giữ được bình tĩnh, trong ánh mắt không thể che giấu được sự kinh ngạc và nghi ngờ.
Con cóc màu đen này, bất kể từ màu da hay hình dáng đều giống hệt với tấm da cóc của hắn, chẳng qua kích thước nhỏ hơn rất nhiều.
Một tấm da thú tự nhiên sống lại, không ngờ trong thiên hạ có chuyện lạ như thế!
Không ngờ Tử Hắc Yêu Đằng kia từ trong cái mụn sau lưng con cóc bắn ra, một ánh sáng đỏ như máu theo sợi dây mây nhanh chóng chảy về lưng của con cóc, ngoài thân của con cóc phát ra từng tia sáng máu nhưng rất nhanh đã tiêu tan, cơ thể mơ hồ tăng lên một thần.
Tử Hắc Yêu Đằng bay vụt về, tiến vào trong cái mụn sau lưng của con cóc và biến mất.
Con cóc hình như cảm ứng được gì đó, quay đầu nhìn về phía Viên Minh gần đó, trong mắt lộ sự sợ hãi, xoay người muốn bỏ trốn.
- Qua đây!
Vẻ mặt Viên Minh thoáng trầm xuống, quát lạnh lên tiếng, tay phải bấm một pháp quyết, đầu ngón tay lóe lên ánh sáng màu đen.
Cơ thể con cóc đen run lên, không ngờ không có nhúc nhích.
Trên mặt Viên Minh lộ vẻ kinh ngạc, phát động Ngự Thú Thuật đến mức lớn nhất, con cóc đen kia mới bất đắc dĩ xoay người bơi tới, nhảy đến trước người Viên Minh.
Hắn giơ tay đặt lên trên đầu của con cóc đen, trong bàn tay tuôn ra một tầng khí đen dày đặc, cuồn cuộn tiến vào trong cơ thể nó.
Sau một lát, hắn thu bàn tay về, trên mặt lộ vẻ phức tạp, có kinh ngạc, cũng có vui thích, nhưng phần nhiều chính là không hiểu.
Viên Minh vừa sử dụng Ngự Thú Thuật, phối hợp với lực lượng thần hồn để kiểm tra qua, tấm da thú cóc đen ban đầu chẳng biết tại sao lại mọc ra ngũ tạng lục phủ, trong cơ thể cũng có thần hồn dao động, biến thành một vật còn sống.
Tử Hắc Yêu Đằng lại thông qua phần mụn trên lưng con cóc đen, cũng mọc chung với ngũ tạng lục phủ, tồn tại giống như biến thành một phần khí quan trong cơ thể của nó, mỗi lần trái tim đập, máu của con cóc ngoại trừ đi qua mạch máu trong cơ thể, còn có thể thông qua Tử Hắc Yêu Đằng truyền đến các nơi trong thân thể.
Con cóc đen trước mắt này nhìn qua là một con Hắc Văn Độc Thiềm, thật ra lại là quái thai hình thành do hai sinh vật hoàn toàn khác nhau dung hợp với nhau.
Trong cơ thể Tử Hắc Yêu Đằng có một ấn ký phù văn, chính là phù văn ngự thú trong đó ẩn chứa lực thần hồn của Viên Minh, thoạt nhìn là do thần hồn của hắn ngưng tụ thành.
Viên Minh vừa cảm ứng được một phần liên hệ giữa mình cùng với phù văn ngự thú này, chẳng qua cảm thấy khó có thể tin nổi, nhưng mặc kệ hắn nghi ngờ thế nào, sự thật ở ngay trước mắt.
Bất kể thế nào, hắn xem như đánh bậy đánh bạ thu phục được một con linh thú.
Với tu vi Luyện Khí kỳ của hắn bây giờ, đã không có cách nào thu phục được con linh thú thứ hai, trừ khi hắn giết Yêu Đằng, hủy diệt phù văn ngự thú trong cơ thể nó.
- Thôi, Yêu Đằng thì Yêu Đằng, năng lực của cây mây này xem như không tệ, bây giờ lại kết hợp làm một thể với con cóc đen này, có lẽ sẽ sinh ra thần thông đặc biệt?
Hắn cân nhắc hết lần này đến lần khác, vẫn lựa chọn để lại cây mây này.
Viên Minh khoanh chân ngồi xuống trước người con cóc đen, tiếp tục sử dụng Ngự Thú Thuật giao tiếp với nó, tra xét tình hình trong cơ thể nó.
Quan trọng hơn là cần phải hiểu rõ bản lĩnh thần thông của con cóc đen bây giờ.
Qua hồi lâu sau, hắn dừng thi pháp lại, trong mắt lộ ra sự vui mừng.
Giống như hắn suy đoán lúc trước, sau khi con cóc đen và Yêu Đằng dung hợp làm một thể, thần thông của hai bên đều sinh ra sự thay đổi rất lớn, một điểm rõ rệt nhất trong đó là thần thông của hai bên bắt đầu dung hợp với nhau, bây giờ Yêu Đằng cũng ẩn chứa nước độc của con cóc đen, khiến cho lúc sợi dây mây lâm trận đối địch, lực công kích lại tăng lên rất nhiều.
Trước đó, Tử Hắc Yêu Đằng có thể dễ dàng xuyên thủng lớp da của Huyết Đầu Ngạc là vì điểm này.
Còn nữa, con cóc đen cũng có đầy đủ năng lực tự lành vết thương mạnh mẽ giống như Yêu Đằng, kết hợp với đặc tính hút máu của Yêu Đằng, năng lực tự lành vết thương của nó thật ra đã đạt tới trình độ biến thái, chỉ cần không bị tổn thương trí mạng, lại có thể nhanh chóng khỏi hẳn.
- Sau này ngoan ngoãn đi theo ta!
Viên Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, con cóc đen này biến thành tồn tại giống như quái vật, mình thu nó làm linh thú, có lẽ không phải là chuyện xấu.
Con cóc đen liếc nhìn Viên Minh, không có nhúc nhích.
Viên Minh thấy vậy, lại tăng thêm pháp lực phát động Ngự Thú Thuật, lúc này con cóc đen mới không mấy tình nguyện kêu lên một tiếng, tung người nhảy lên vai hắn, ngồi ở chỗ đó.
- Con cóc đen này sinh ra biến dị, ta kích hoạt phù văn trong Ngự Thú Thuật lại khắc ở trong cơ thể của Yêu Đằng, không biết mức độ trói buộc với nó rốt cuộc thế nào... Tuy nhiên vật nhỏ này đen thui, trốn đi người khác không dễ phát hiện.
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Viên Minh nhanh chóng đi tiếp về phía trước. Bây giờ chuyện thu phục linh thú đã xong, có con cóc đen này ở bên người, thực lực của hắn đã được nâng cao không ít, hắn dự định tiếp tục thăm dò hòn đảo này.
Quan trọng nhất là hắn muốn tìm được con vượn vàng bốn mắt kia.
Viên Minh khó có thể quên được hiệu quả của những quả Hồng Tâm Linh Đào kia. Nếu có thể tìm được, phối hợp với tác dụng thần kỳ của Cửu Nguyên Quyết, tu vi của hắn rất có khả năng lên đến Luyện Khí tầng tám, thậm chí là Luyện Khí tầng chín.
...
Hai ngày sau.
Viên Minh đi tới chỗ ngọn núi thấp trên đảo. Ngọn núi thấp này hiện ra màu xám đen, trong núi đá lộ ra âm khí dày đặc, trong không khí cũng tràn ngập một cảm giác lạnh lẽo, khiến người ta thấy rất không thoải mái.
Cây cối trên ngọn núi thấp cũng rất ít ỏi, rõ ràng không chịu nổi âm khí ép người ở đây.
Viên Minh mang theo con cóc đen đi vào trong đó, bắt đầu tìm kiếm khắp nơi.
Hai ngày qua, hắn tìm kiếm các nơi trong hòn đảo, tuy không thể tìm được vị trí khu vực của con vượn vàng bốn mắt nhưng vẫn có thu hoạch không nhỏ. Hắn phát hiện ra bảy tám linh tài trân quý, nếu mang về tông môn đổi cũng có thể đổi được không ít giá trị cống hiến.
Chỉ là hòn đảo này lớn kinh người, hắn tìm ba ngày, vẫn không tìm được chỗ leo lên đảo lần trước.
Điều này làm hắn hơi sốt ruột. Lần này, hắn chỉ xin rời khỏi tông môn có năm ngày, bây giờ đã không còn lại bao nhiêu, nếu không tìm được, cũng chỉ có thể chờ tới lần sau.