Tiên Giả

Chương 193: Cây mây và con cóc (1)

Chương Trước Chương Tiếp

Không biết qua bao lâu, Viên Minh dần dần hồi phục lại ý thức, từ dưới đất chậm rãi ngồi dậy.

Xung quanh đầy sương mù lượn lờ quấn quanh, hắn ngẩng đầu nhưng căn bản không nhìn thấy được ánh mặt trời, không có cách nào phán đoán được mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu.

Đầu óc hắn còn có phần không tỉnh táo, sau khi lắc đầu mới nhớ lại chuyện xảy ra trước khi hôn mê, vội vàng nhìn xung quanh.

Tuy ý chí của Tử Hắc Yêu Đằng bị hắn dùng Ngự Thú Thuật ép nát, nhưng với sự cứng rắn của nó, chưa chắc đã chết.

Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, đừng nói là Yêu Đằng, một con sâu cũng không có.

Thanh Ngư Kiếm cắm nghiêng ở trên mặt đất bên cạnh, chỗ mũi kiếm lóe lên ánh sáng xanh.

- Không thấy được thi thể của Yêu Đằng, chứng tỏ nó quả thật không chết, lẽ nào nó đã chui xuống đất trốn rồi?

Viên Minh lẩm bẩm.

Hắn vừa chìm vào hôn mê, nếu Yêu Đằng còn sống, vì sao không nhân cơ hội giết mình, chẳng lẽ bị Ngự Thú Thuật dọa sợ?

Hắn vỗ mạnh vào mặt và đứng lên.

- Ơ!

Viên Minh đột nhiên phát hiện một tình trạng khác thường khác, chẳng biết mình đã giải trừ Phi Mao Thuật từ lúc nào, hơn nữa cũng không thấy bóng dáng tấm da thú cóc đen kia đâu.

- Tử Hắc Yêu Đằng không thấy thì cũng thôi, nó có khả năng tự chạy trốn, nhưng vì sao tấm da thú cóc đen cũng biến mất? Chẳng lẽ vừa có người đi qua?

Viên Minh nghĩ đến một khả năng, vội vàng kiểm tra đồ trên người.

Đồ trong túi trữ đồ vẫn còn, không có mất gì, lư hương thần bí cũng hóa thành ấn ký, lẳng lặng nằm ở trong cánh tay hắn, cũng không có gì khác thường, ngay cả Thanh Ngư Kiếm bắt mắt còn chưa từng mất, thoạt nhìn không giống có người đi qua.

Viên Minh lặng lẽ cầm lấy Thanh Ngư Kiếm, đang muốn tìm kiếm xung quanh một lượt, sắc mặt đột nhiên biến đổi, nhìn về một hướng.

Chỗ đó hình như có thứ gì đó liên kết với tâm thần của hắn, chỉ là liên hệ này đặc biệt yếu ớt, hắn cũng không cảm ứng rõ được.

- Thứ gì vậy?

Viên Minh cảm thấy kinh ngạc.

Có thể phát sinh liên hệ tâm thần, nhất định là bí pháp cao thâm cùng loại với Ngự Thú Thuật, hoặc là pháp khí bảo vật lấy máu nhận chủ.

Ngự Thú Thuật của hắn còn chưa thần phục linh thú nào, thứ duy nhất trên thân từng lấy máu nhận chủ chính là lư hương thần bí, bây giờ cái lư hương còn đang nằm yên trong ấn ký lư hương trên cánh tay phải, còn có thể có thứ gì phát sinh liên hệ tâm thần với hắn?

Viên Minh không nắm bắt được trọng điểm, rất nhanh lại không suy nghĩ nhiều nữa, tìm kiếm tấm da cóc đen ở gần đó nhưng không có bất kỳ phát hiện nào.

- Thôi, tấm da cóc đen chẳng qua là vật trợ giúp, mất thì mất.

Hắn thở dài, ngồi xuống khoanh chân, vận chuyển Cửu Nguyên Quyết hồi phục pháp lực.

Sau một lát, pháp lực của Viên Minh hồi phục viên mãn, lực lượng một lần nữa trở lại trên người hắn.

Chỉ là hắn bị Tử Hắc Yêu Đằng hút đi gần nửa khí huyết, gân cốt có phần mềm nhũn, cũng may hành động không đáng ngại.

Viên Minh lấy ra tấm da vượn trắng nhưng không thi triển Phi Mao Thuật, mà quấn ở bên thắt lưng, chạy về phía xa.

Chỗ đó có động tĩnh khác thường trước sau tác động tới tâm thần hắn, vẫn nên điều tra rõ ràng thì tốt hơn.

Sau một khắc, Viên Minh đi tới bên cạnh một vũng nước rộng khoảng mấy mẫu, vật có liên hệ với tâm thần hắn lại ở trong nước.

Ở khoảng cách rất gần, cảm ứng tâm thần giữa hắn và vật trong vũng nước được tăng cường lên rất nhiều, đã cảm ứng được đó là cái gì.

- Không thể nào!

Viên Minh cảm thấy khó tin, chuyện này quá mức khó tin rồi.

Vào lúc này, vũng nước đột nhiên nổ tung, sóng nước cuộn trào mãnh liệt, từ dưới đáy nước xuất hiện một con hung thú màu xám, lại là một con cá sấu màu xám hung dữ dài tới mấy trượng.

Không ngờ con cá sấu này có màu đỏ sậm, đặc biệt là đôi mắt nó đỏ ngầu như máu, thoạt nhìn hung bạo mạnh mẽ khác thường.

- Không tốt, là con Huyết Đầu Ngạc đã trưởng thành!

Viên Minh nhận ra được con thú này.

Huyết Đầu Ngạc đã trưởng thành có thực lực tối thiểu là cấp một trung giai đỉnh phong, vảy trên toàn thân cắn rắn vô cùng, lực lượng cũng rất lớn, còn giỏi về chiến đấu trong nước, là một hung thú trung cấp lợi hại nhất.

Nhưng lúc này, con Huyết Đầu Ngạc này lại có vẻ sợ hãi, nhanh chóng giãy giụa cơ thể, hốt hoảng bỏ chạy về phía xa.

Không chờ nó chạy đi được xa, một vật dài nhỏ màu tím đen rẽ nước lao ra, quấn lấy cơ thể của con Huyết Đầu Ngạc, quấn vài vòng tới tốc độ nhanh chóng khác thường. Hóa ra là một cây sợi dây mây tím đen.

Trên sợi dây mây trụi lủi, không có một chiếc lá nào, toàn thân dây mây trong suốt lấp lánh, mơ hồ có thể nhìn thấy từng tia máu bên trong, đặc biệt quỷ dị.

Con ngươi của Viên Minh chợt co lại.

Tuy hình dạng của sợi dây mây tím đen này thay đổi rất nhiều, nhưng hắn nhìn ra được, nó chính là Tử Hắc Yêu Đằng suýt nữa lấy mạng nhỏ của hắn lúc trước!

Huyết Đầu Ngạc ra sức giãy giụa, nhưng Tử Hắc Yêu Đằng cứng rắn khác thường, mặc cho Huyết Đầu Ngạc giãy giụa thế nào, vẫn không có cách nào thoát được.

Một đầu Yêu Đằng phát ra tiếng "xuy xuy" vang dội, trở nên sắc bén, sau đó bỗng nhiên bắn vào lưng của Huyết Đầu Ngạc.

Phụt một tiếng vang lên, Yêu Đằng tất nhiên dễ dàng xuyên thủng lớp ra cứng rắn của nó, đâm vào trong thân thể nó.

Huyết Đầu Ngạc phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, cơ thể to và dài run rẩy kịch liệt, nhưng biên độ càng lúc càng nhỏ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️