Túi chứa chất độc trên lưng hắn vẫn không ngừng bắn ra nước độc, nước độc màu đen gần như đã dính hết lên trên thân dây mây kỳ quái, cả mảng lớn cây dây mây tím bắt đầu có xu hướng héo đi.
Dưới hai tầng công kích như vậy, biên độ công kích của dây mây tím đen kỳ quái càng lúc càng nhỏ.
Chỗ dây mây kỳ quái nối liền với mặt đất vang lên tiếng xào xạc, một đoạn rễ to khỏe mọc đầy xúc tu màu đen rời khỏi mặt đất, phía trên còn dính theo rất nhiều bùn đất.
Xuyên qua rễ và bùn đất, có thể nhìn thấy trên rễ của dây mây kỳ quái mọc vài lỗ thủng giống như nếp uốn, tạo thành một bộ mặt xấu xí chuyển động.
- Yêu Đằng!
Viên Minh không khỏi trợn trừng mắt.
Hắn đã từng xem qua trong sách ở Quy Tàng Các của Bích La Động, hung thú trong Thập Vạn Đại Sơn không phải đều là các loại động vật như hổ báo sói gấu, một số thực vật cây gỗ dưới cơ duyên xảo hợp mở ra linh trí, cũng có thể thu nạp linh khí thiên địa, lột xác thành hung thú.
Bộp một tiếng, rễ cây mây ném về phía trước, phát ra tiếng rít nặng nề, "Ầm" một tiếng đập lên trên lưng Viên Minh đang không có cách nào né tránh.
Viên Minh giống như bị búa tạ công kích, bị đánh ngã trên đất và phun ra một ngụm máu, Ngự Thú Thuật cũng bị cắt ngang.
Không có Ngự Thú Thuật áp chế, Tử Hắc Yêu Đằng đang bất động cứng đờ lập tức khôi phục lại khả năng hoạt động, lại trói chặt lấy Viên Minh.
Mấy chục cái rễ màu đen trên phần rễ bỗng nhiên đón gió mọc dài ra, nhanh chóng giống như mũi tên rời cung cắm vào lưng của Viên Minh.
Tất cả túi chứa chất độc trên lưng con cóc đều bị rễ đâm thủng, túi chứa chất độc căng phồng giống như quả bóng cao su bị xì hơi, trở nên héo rút, nước độc phun ra cũng lập tức dừng lại.
Không chỉ có vậy, rễ màu đen còn phát ra một lực hút kỳ lạ, máu trong cơ thể Viên Minh trở nên sôi trào, tập trung về phía cái rễ màu đen.
Viên Minh cảm nhận được sức lực theo khí huyết của bản thân đang không ngừng trôi qua, vội vàng xoay người nhảy lên, thu thập pháp lực đang tán loạn, lại thi triển lên Ngự Thú Thuật.
Lần này hắn điều động tất cả pháp lực và hồn lực trong cơ thể mà không hề giữ lại, điên cuồng phát động Ngự Thú Thuật.
Ầm một tiếng, từ hai tay Viên Minh xuất hiện một khí đen còn dồi đào hơn trước gấp mấy lần cuồn cuộn rót vào trong cơ thể của Tử Hắc Yêu Đằng.
Động tác của Tử Hắc Yêu Đằng lại cứng đờ, nhưng rễ màu đen vẫn không ngừng hút máu, rễ vốn màu đen đã biến thành màu đỏ như máu, những khu vực khác của Yêu Đằng cũng dần dần chuyển thành màu đỏ.
Thân sợi dây mây bị tổn thương do nước độc ăn mòn trước đó bắt đầu nhanh chóng khép lại.
Vẻ mặt Viên Minh thâm trầm, lại không dám phân tâm thi pháp ngăn cản rễ của dây mây hút máu, vẫn dùng tất cả pháp lực thi triển Ngự Thú Thuật, giống như sóng đào điên cuồng công kích ý thức của Tử Hắc Yêu Đằng.
Pháp lực và hồn lực của hắn đều không còn lại nhiều, nếu phân tán ra, càng khó giải quyết hơn.
Vì vậy, bây giờ chỉ có thể được ăn cả ngã về không, lấy Ngự Thú Thuật hủy diệt ý thức của Yêu Đằng mới có một con đường sống.
Một người một dây mây cứ thế giằng co với nhau.
Thời gian dần trôi qua.
Sắc mặt Viên Minh tái nhợt, cơ thể lảo đảo như sắp ngã, tình trạng thoạt nhìn rất tệ.
Pháp lực và hồn lực của hắn đều đã sắp cạn kiệt, quan trọng nhất là máu bị Yêu Đằng hút đi hơn nửa, đầu óc choáng váng từng cơn, nếu không phải cơ thể hắn luôn khỏe mạnh, lúc này đã hôn mê ngã xuống đất.
Tình trạng của Tử Hắc Yêu Đằng cũng không được tốt lắm, bị Ngự Thú Thuật công kích lâu như vậy, ý chí của Yêu Đằng đã dao động, sợi mây quấn ở trên thân Viên Minh đã tróc ra hơn nửa.
- Tình hình không ổn! Mặc dù ý thức của Yêu Đằng bị ép cho suy yếu, nhưng còn có thể kiên trì được một thời gian nữa. Trạng thái của ta lại quá kém, pháp lực và hồn lực đều sắp tiêu hao hết, có thể lập tức ngã xuống!
Viên Minh sốt ruột, liếc về phía cánh tay phải.
Hắn khẽ cắn răng một cái, phân ra một tia pháp lực và hồn lực rót vào ấn ký lư hương trên cánh tay phải.
Căn cứ theo kinh nghiệm trước đây, mỗi lần lực lượng thần hồn của hắn hao tổn lớn, hoặc thần hồn bị công kích, lư hương đều sẽ truyền ra nhiệt lưu tương tự với hồn lực để trợ giúp hắn một tay.
Lúc này, hồn lực của Viên Minh tiêu hao cực lớn, lư hương vẫn không có động tĩnh gì, hắn rơi vào đường cùng, đành mạo hiểm thử phát động.
Ấn ký phát ra từng tia sáng màu xanh, lư hương màu xanh lóe lên và xuất hiện, cũng tự mình bay đến tên đỉnh đầu Viên Minh, dừng lại ở vị trí bách hội trên đỉnh đầu của hắn.
Viên Minh nhìn thấy cảnh này, thoáng sửng sốt.
Ngoại trừ lần đó mang theo thần hồn của hắn nhập hồn vào thân thể của hoàng đế thiếu niên, mỗi lần lư hương màu xanh bị triệu hồi ra, đều ngoan ngoãn nghe theo sự ép buộc của hắn, trước đây chưa bao giờ xuất hiện qua loại tình huống này.
Không chờ hắn ngẫm nghĩ, từ trong lư hương phun mạnh ra một nhiệt lưu lớn, trải qua huyệt Bách Hội tiến vào thức hải.
Tinh thần Viên Minh đang mệt mỏi lập tức phấn chấn, vội vàng vận chuyển Minh Nguyệt Quyết hấp thu nhiệt lưu, lực thần hồn trong thức hải gần như khô cạn lại bắt đầu hồi phục.
Chỉ là lần này lư hương truyền đến quá nhiều nhiệt lưu, Minh Nguyệt Quyết không kịp hấp thu, gần nửa nhiệt lưu trực tiếp bị rót vào trong Ngự Thú Thuật.
Khí đen do Ngự Thú Thuật sinh ra đột nhiên tăng mạnh, giống như một rồng màu đen điên cuồng lao vào trong cơ thể của Tử Hắc Yêu Đằng.
Tử Hắc Yêu Đằng chấn động mãnh liệt một lúc, ý chí chống cự liên tục thất bại, tháo chạy.
Không biết có phải phát hiện ra Viên Minh không có cách nào hấp thu không, nhiệt lưu do lư hương tuôn ra đột nhiên chia ra làm hai, hơn nửa vẫn đang rót vào thức hải của Viên Minh, gần một nửa khác lại rót vào trong tấm da thú cóc đen.
Trên da cóc đen phát ra một tầng ánh sáng màu đen kỳ lạ, ảo ảnh con cóc lại xuất hiện lần nữa, thoạt nhìn rõ ràng hơn trước rất nhiều, mặt ngoài vẫn hiện ra rất nhiều đốm màu xanh, thoạt nhìn chính là màu sắc của lư hương.
Ảo ảnh con cóc há miệng phun ra một ánh sáng màu đen, dung nhập vào những vết thương ở lưng con cóc.
Túi chứa chất độc bị rễ của Yêu Đằng xuyên thủng chậm rãi chuyển động, từng nước độc màu đen lại tràn ra, bọc lấy rễ của Tử Hắc Yêu Đằng.
Nước độc của cóc đen cũng phát sinh một chút biến hóa, màu sắc nhạt hơn rất nhiều, trong đó không ngờ cũng trộn lẫn chút màu xanh, giống hệt với tình trạng của ảo ảnh con cóc.
Tuy màu sắc của nước độc nhạt đi nhưng uy lực lại tăng lên rất nhiều, rễ của Yêu Đằng và tiếp xúc, lập tức nhanh chóng tan rã, tất cả phần rễ của Yêu Đằng đều đang chậm rãi rơi xuống, thoạt nhìn đều giống như bị nước độc của cóc đen ăn mòn cắn nuốt hết vậy.
Tử Hắc Yêu Đằng trước sau đều có địch, ý chí suy sụp nhanh hơn.
Vào lúc Viên Minh cắn chặt răng, định tiếp tục phát động Ngự Thú Thuật để công kích một lần cuối cùng, lư hương màu xanh đột nhiên rung lên, ánh sáng màu xanh phía ngoài cũng lóe lên.
Trong đầu Viên Minh vang lên tiếng ầm ầm, giống như có tiếng sấm nổ tung, phạm vi tầm nhìn lập tức trở nên tối đen, ngất đi.