Tiên Giả

Chương 190: Nhân cơ hội (2)

Chương Trước Chương Tiếp

Hố đất gần đó phát ra một tiếng "ầm", năm gai gỗ sắc nhọn mọc ra, đâm vào bầy rắn, cứng rắn xuyên qua cơ thể của mười mấy con đầu rắn xanh, có hai cái gai gỗ còn đâm vào cơ thể của Xà Vương.

Xà Vương không đoán được lúc này còn có thể có công kích tập kích tới, nó đau đớn kêu lên thảm thiết, thân rắn quấn lấy con điêu trắng thả lỏng ra.

Thân sen gần đó lại kéo dài ra, lần này mục tiêu là con Xà Vương, quấn lấy thân thể của nó.

Con điêu trắng vừa thoát khỏi cái chết, lập tức thi triển ra thàn thông phát ra gió đã dùng qua, hai cánh vỗ nhanh, mang theo từng tàn ảnh.

Một trận cuồng phong đột nhiên nổi lên, thổi bay những con rắn xanh xung quanh, Xà Vương cũng bị thổi bay đến cách đó vài thước.

Con điêu trắng nhân cơ hội vỗ cánh bay lên với dáng vẻ không được ổn, lao lên giữa không trung, chạy về phía sâu bên trong đầm lầy.

Xà Vương nhìn con điêu trắng rít lên vài tiếng nhưng không tốn công đuổi theo, bóng dáng của con điêu trắng rất nhanh đã biến mất ở trong sương mù.

Trong bụi hoa cách đó không xa, bóng dáng Viên Minh cũng biến mất.

Con điêu trắng miễn cưỡng vỗ cánh, bay về phía ổ của nó ở sâu bên trong đầm lầy.

Nó thường bắt các loại rắn độc trong đầm lầy, nhất là Lục Ban Xà sống trong sen đỏ, sớm có khả năng chống đỡ nhất định đối với rắn độc, nhưng lần này nó rơi vào đàn rắn, bị không biết bao nhiêu con Lục Ban Xà cắn trúng, đặc biệt là độc của con Lục Ban Xà Vương kia càng mạnh hơn, lúc này, cơ thể con điêu trắng bủn rủn, tốc độ bay còn không bằng một nửa lúc trước.

Con điêu trắng này có thực lực rất cao, linh trí đã không khác nào người bình thường, trong mắt lộ ra một sự căm hận nhân cách hoá, lần này suýt nữa chết ở trong đàn Lục Ban Xà, chờ nó dưỡng thương xong, thù này nhất định phải trả.

Chỉ là vừa rồi thân sen có động tĩnh khác thường hơi kỳ lạ, theo nó biết, những con Lục Ban Xà kia đều không đủ năng lực điều khiển cây cỏ.

Con điêu trắng đột nhiên nhớ tới tu sĩ trốn ở trong bụi cỏ trước khi nó tiến vào trong bụi hoa lúc trước, chẳng lẽ là người này gây ra?

Vào lúc này, trong sương mù gần đó hiện ra một bóng xanh, một thanh trường kiếm màu xanh bắn tới nhanh như tia chớp, lao thẳng đến ngực của con điêu trắng.

Con điêu trắng bất chợt khiếp sợ, vội vàng tránh sang bên, miễn cưỡng tránh khỏi mũi trường kiếm.

Thanh trường kiếm vốn phải lướt qua người nó đột nhiên đổi hướng, giống như có một bàn tay vô hình đang điều khiển, "Phụt" một tiếng đâm xuyên qua một cánh của con điêu trắng.

Con điêu trắng vốn bay miễn cưỡng, cánh lại bị thương nặng, lập tức lao xuống xuống dưới.

Một tay Viên Minh cầm lấy lư hương, hiện ra ngay sát phía sau thanh trường kiếm màu xanh, nhanh chóng đuổi theo.

Con điêu trắng nhìn thấy Viên Minh, sau khi sửng sốt thì nổi giận, hiểu rõ động tĩnh khác thường vừa rồi đều do người này gây ra.

Cánh không bị thương của nó đột nhiên duỗi ra, phía ngoài dâng lên một ánh sáng màu xanh lam.

Vèo vèo vèo!

Mười mấy cái lông chim bắn ra, phát ra tiếng rít chói tai, bắn về phía Viên Minh.

Những cái lông chim kia không phải bắn loạn, mỗi cái đều có mục tiêu rõ rệt, tuy chỉ có mười mấy cái lông chim nhưng lại phong tỏa tất cả phương hướng tránh né của Viên Minh.

Sắc mặt Viên Minh đột nhiên trở nên nặng nề, lực lượng thần hồn cảm ứng phương hướng của những cái lông chim kia, lập tức cắt đứt Khu Vật Thuật.

Ánh sáng màu xanh trên lư hương đột nhiên biến mất, hắn và lư hương rơi xuống dưới mặt đất.

Con điêu trắng tính được phương hướng Viên Minh có khả năng di chuyển, lại không ngờ tới hắn đột nhiên rơi xuống, tất cả lông chim đều thất bại.

Viên Minh lại thi triển Khu Vật Thuật, lư hương một lần nữa phát ra ánh sáng màu xanh, ổn định cơ thể của hắn.

Con điêu trắng vừa sợ vừa giận, đang muốn ra tay lần nữa, một cái bóng xanh từ bên kia bắn ra, đó chính là Thanh Ngư Kiếm. Chỉ nghe "phụt" một tiếng, đã đâm xuyên qua cái cánh lành lặn còn lại.

Hai cánh của con điêu trắng đều bị thương, cơ thể không ổn định được nữa, rơi xuống phía dưới, bịch một tiếng đập vào trong một vũng nước, vô số bọt nước văng lên.

Trong bụi cây gần vũng nước hiện ra ánh sáng màu xanh lục, từng cành cây nhanh chóng duỗi tới, quấn lấy cơ thể của con điêu trắng, trong nháy mắt hình thành một lồng giam bằng cành cây.

Con điêu trắng vừa kinh ngạc lại hoảng sợ, cố gắng thoát ra.

Lực lượng của con điêu này hơn xa con rắn xanh, con cáo bạc trước đó, lồng giam bằng cành cây không ngừng lắc lư, nhưng lồng giam bằng cành cây kiên cố hơn hơn lồng cỏ trước đó, tuy lắc lư trái phải nhưng không hề có dấu hị bị hỏng.

Viên Minh từ giữa không trung bay xuống đất, đi tới trước mặt con điêu trắng, dùng một tay ấn đầu con điêu này, thi triển ra Ngự Thú Thuật.

Từ lòng bàn tay hắn tuôn ra từng dòng khí đen, giống như một con sói đói nhìn thấy món ăn ngon, tất cả đều chui vào trong đầu của con điêu trắng.

Con điêu trắng chấn động mạnh, phát ra tiếng kêu đau đớn, cơ thể lại giãy giụa giằng co.

Nhưng với tình trạng của nó hiện tại, giãy dụa như vậy cũng chỉ là vô nghĩa, nó không thể thoát khỏi lồng giam cành cây kia.

Viên Minh chuyên tâm thi triển Ngự Thú Thuật, rất nhanh đã một khắc trôi qua.

Con điêu trắng vẫn không hề có ý định khuất phục, hình như ý chí chống cự càng mạnh hơn trước.

Viên Minh không thấy kinh ngạc, từ cảnh tượng nó chiến đấu với đàn rắn lúc trước, thực lực của con điêu này tuyệt đối đạt tới cấp một thượng giai, không dễ thu phục như vậy.

Chỉ là hắn không hề lo lắng, pháp lực của hắn đã đạt tới Luyện Khí tầng sáu, sau khi tu luyện thành Minh Nguyệt Quyết tầng thứ nhất, lực lượng thần hồn càng vượt xa cùng cấp, chỉ cần không có nhân tố bên ngoài quấy nhiễu, liên tục thi triển Ngự Thú Thuật một canh giờ vẫn có thể miễn cưỡng làm được.

Thi pháp trong thời gian dài như vậy, đã vượt qua năng lực của tu sĩ Luyện Khí kỳ, Viên Minh không tin có hung thú cấp một nào có thể chống đỡ được.

Điều duy nhất cần phải chú ý là độ mạnh yếu khi thi pháp, đừng để sơ ý, phá hủy thần hồn của con điêu trắng, như vậy chẳng khác nào kiếm củi ba năm đốt một giờ.

Chương Trước Chương Tiếp

Combo 100 lượt đọc giảm 20%👉
Combo Full lượt đọc giảm 54%👉

Thành viên bố cáo️🏆️