Đây đã là lần thứ năm hắn thử thu phục hung thú, bốn lần trước đều thất bại, thần hồn của hung thú đều đột ngột nổ tung mà chết.
Tuy nhiên, sau mỗi lần thất bại, Viên Minh đều sẽ tổng kết kinh nghiệm, sử dụng Ngự Thú Thuật càng thêm thành thạo, hắn cảm giác mình đã rất gần với thành công.
Thời gian một khắc nhanh chóng trôi qua, con cáo bạc vẫn đang đau đớn giãy giụa, thần hồn lại không đột ngột nổ tung.
Sự hung hăng trong mắt nó dần yếu đi, một lát sau, cuối cùng nó khẽ kêu lên tiếng, truyền đến sự khuất phục.
- Cuối cùng thành công rồi!
Ánh mắt Viên Minh vui mừng, lại đột nhiên dừng thi pháp, thu bàn tay về, thả con cáo bạc bị giam trong lồng gỗ ra.
Con cáo bạc lấy lại tự do, thoáng ngây ra một lát mới có phản ứng, xoay người chạy về phía xa, trong chớp mắt đã biến mất ở sâu bên trong đầm lầy.
Viên Minh nhìn theo con cáo bạc chạy trốn, không có bất kỳ hành động nào.
Căn cứ theo cốt giản do tam động chủ cho hắn có nói, sử dụng Ngự Thú Thuật khống chế linh thú sẽ liên lụy đến lực lượng của thần hồn, thần hồn của tu sĩ Luyện Khí kỳ quá yếu, chỉ có thể thu phục điều khiển được một con linh thú.
Con cáo bạc này chỉ là một con hung thú cấp một trung cấp, cũng không có năng lực đặc biệt, Viên Minh đương nhiên sẽ không chọn nó làm linh thú của mình.
Hắn tiếp tục đi về phía trước, tìm kiếm hung thú.
Diện tích của đầm lầy này rất rộng, hung thú sinh sống trong đầm lầy cũng hơn rừng phong tím và rừng tùng đen lúc trước nhiều. Đáng tiếc, thực lực của chúng rất bình thường, đều là trình độ hạ cấp, trung cấp, linh thú còn xa mới bằng được vượn vàng bốn mắt, quạ lớn màu đen, Địa Hành Yêu gặp được lúc trước.
Mãi cho đến khi trời tối đen, Viên Minh không thể tìm được đối tượng thích hợp thu phục.
Hắn không vội, cũng không rời khỏi đây, lấy ra lều vải dựng tạm ở nơi mặt đất vẫn tính là khô ráo để nghỉ ngơi.
Bởi vì ở trong hoàn cảnh xa lạ, Viên Minh không ngủ cả đêm, vẫn luôn nhắm mắt ngồi tĩnh tọa, cũng không thấy xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Ngày hôm sau, Viên Minh tiếp tục xuất phát.
Đầm lầy phía trước càng lúc càng ít vũng nước, khu vực khô ráo bắt đầu tăng thêm.
- Cuối cùng cũng sắp rời khỏi khu vực này.
Vẻ mặt Viên Minh thả lỏng, thoáng bước chân nhanh hơn.
Khắp nơi trong đầm lầy này đầy vũng bùn, mùi hôi tràn ngập, hoàn cảnh tương đối tệ, có thể rời khỏi nơi này, hắn cũng khá vui mừng.
Đi về phía trước hơn dặm, Viên Minh đột nhiên dừng bước.
Phía trước xuất hiện một đám lá sưn màu xanh lục, ở giữa là từng bông hoa màu hồng nhạt lớn, chính là loại hoa sen có chất kịch độc hắn từng gặp phải trước đây.
Khác với những bông sen xanh trước đây, diện tích của những bông sen này rất lớn, chiếm cả khu vực phía trước. Lấy thị lực của Viên Minh cũng không nhìn thấy được điểm cuối, từng bông sen hồng đứng vững trong đó, đón gió lay động, không biết có mấy nghìn bông.
Viên Minh nhìn thấy những hoa sen màu hồng nhạt ở phía xa, lập tức dừng bước.
Nhiều hoa sen như vậy tập trung, nồng độ phấn độc nhất định hơn hẳn trước, mình trúng chiêu thì rắc rối lắm.
Viên Minh đi sang bên cạnh, dự định vòng qua bãi sen này.
Vào lúc này, có tiếng "xì xì" từ trong bụi hoa truyền ra, tiếp đó là từng con rắn độc màu xanh lá trườn ra, chính là loại rắn xanh lúc trước. Phải có chừng hơn bốn mươi, năm mươi con lao về phía Viên Minh.
Vẻ mặt Viên Minh thoáng biến đổi, nhưng không quá để ý, xoay người bay ngược về phía xa.
Với khoảng cách rộng như vậy, đám rắn xanh không thể đuổi kịp hắn được.
Quả nhiên, những con rắn xanh kia đuổi theo được một đoạn đã dừng lại, rít lên với Viên Minh một lúc, sau đó đều quay trở về trong bụi hoa.
Viên Minh nhướng mày. Vừa nãy, tiếng kêu của mấy con rắn xanh kia kèm theo sự uy hiếp, hình như đang cảnh cáo hắn không nên tới gần.
- Vừa rồi, ta cách bụi hoa khá xa, theo lý thuyết hẳn chưa đi vào phạm vi công kích của những con rắn xanh kia, chúng lại cảnh giác như vậy, chẳng lẽ trong bụi hoa có thứ gì?
Trong lòng hắn cảm thấy tò mò.
Cân nhắc một lát, Viên Minh vẫn lắc đầu, tử bỏ ý định kiểm tra.
Trong bụi hoa đầy hoa độc, con có những con rắn độc màu xanh này, hắn không có thủ đoạn nào có thể ứng phó với những thứ nguy hiểm đó, vẫn không cần nhiều chuyện thì thỏa đáng hơn.
Viên Minh vòng qua bên cạnh đi về phía trước.
Khà khà khà...
Từ trong đầm lầy phía sau truyền đến những tiếng kêu chói tai, nghe như tiếng kêu của một loài chim nào đó, dài và chói tai, rõ ràng kích thước của nó không không nhỏ.
- Hung thú bay!
Viên Minh nhíu mày, vội vàng trốn vào một bụi cỏ rậm rạp gần đây.
Trong Thập Vạn Đại Sơn, không thể xem thường bất kỳ động tĩnh nào, có lẽ sẽ xuất hiện một con hung thú lợi hại, mặt khác hắn có lư hương ở trong tay, lập tức có thể bay trên trời bỏ chạy, cũng không quá để ý tới hung thú dưới đất bình thường, lại khá kiêng kỵ hung thú bay.
Viên Minh vừa ẩn nấp, một cái bóng trắng rất lớn bay từ sâu bên trong đầm lầy ra, vượt qua đỉnh đầu của hắn.
Viên Minh thấy rõ hình dáng của cái bóng trắng kia. Đó là một con chim đại bàng lớn dài mấy trượng, mắt như chuông đồng, hai móng đen xì, lông chim hiện ra màu trắng như tuyết, tuy kích thước không lớn bằng con quạ lớn màu đen lúc trước, nhưng vừa nhìn đã biết là ác điểu hung thú nào đó.
Con điêu trắng đồng tử màu vàng nhạt liếc nhìn qua bụi cỏ nơi Viên Minh ẩn nấp nhưng không để ý đến, lao thẳng về phía trung tâm của bụi hoa, trong nháy mắt đã biến mất.
Viên Minh từ trong bụi cỏ đứng dậy, nhìn vào không trung phía xa.
- Thực lực của con điêu trắng kia thoạt nhìn không tệ, thị lực cũng rất tốt, cách sương mù vẫn có thể phát hiện ra ta, giống như là chỉ linh thú không tệ, đáng tiếc tốc độ của nó quá nhanh, sử dụng lư hương cũng không thể đuổi theo, càng khỏi phải nói đem hàng phục.