Chấp sự trung niên nhận lấy lệnh bài Viên Minh đưa tới với vẻ mặt phức tạp, sau đó xoay người quay vào phòng, mang tới một quyển chép tay thô ráp có bìa da thú màu nâu.
Sau khi Viên Minh nhận lấy, lập tức lại đi tìm chỗ lật xem.
Lần này, hắn xem nhanh hơn, chỉ có điều bởi vì nội dung phong phú, xem hơn một canh giờ mới xem xong.
Trong quyển chép tay hái thuốc này của nhị động chủ, hắn như mong muốn tìm được miêu tả liên quan tới Hắc Lân Quả và Âm Tủy Dịch, cái trước là trái cây màu đen sinh trưởng ở một số trên vách đá râm mát trong Thập Vạn Đại Sơn.
Cái sau lại cần phải lấy ra dịch tuỷ từ trên độc trùng đặc biệt, đều là linh tài đặc biệt sử dụng để chế luyện đan dược.
Trong bản chép tay này ghi chép các loại linh dược, linh tài càng quý hiếm hơn, đương nhiên cũng cao cấp hơn "Bách Thảo Tập", làm kiến thức của Viên Minh ở trên phương diện này cũng phong phú hơn rất nhiều.
Chờ sau khi hắn trả lại bản chép tay, lại rời khỏi Quy Tàng Các trong ánh mắt khó hiểu và tiếng thở dài của chấp sự trung niên.
Nhắc tới cũng khéo, trên đường trở lại Hỏa Luyện Đường, Viên Minh nhìn thấy một bóng người quen thuộc từ phía xa, chính là Ô Lỗ.
Người kia cũng phát hiện ra hắn, không tránh né mà chủ động đi về phía hắn.
- Viên huynh, đã lâu không gặp.
Ô Lỗ chủ động ôm quyền, trên mặt lộ ra ý cười.
- Ô Lỗ huynh, sao ngươi lại tới bên này?
Viên Minh liếc nhìn quanh, không thấy Khôn Đồ đâu.
- À, ta vừa chấp hành nhiệm vụ trở về, đang muốn quay về Ngự Thú Đường. Ngươi cùng đi chứ?
Ô Lỗ tươi cười, nói.
Viên Minh khẽ gật đầu, hai người cùng đi về hướng Hỏa Luyện Đường và Ngự Thú Đường.
- Lại nói tiếp, ta đúng là hâm mộ Viên huynh, ngươi thật sự may mắn, có thể được tam động chủ thưởng thức.
Ô Lỗ chủ động mở miệng.
- So với ta, ngươi ngược lại càng làm cho người ta tò mò hơn. Sao ngươi cũng đột nhiên tiến vào Bích La Động?
Viên Minh mỉm cười, không trả lời, mà chuyển đề tài sang người đối phương.
Lần trước, khi nhìn thấy đối phương, hắn còn đi theo bên cạnh Khôn Đồ, có mấy lời hắn không tiện nói, cũng không muốn nói.
Ô Lỗ ngược lại không che giấu, thản nhiên nói:
- Khôn Đồ vẫn tính là thưởng thức ta. Sau khi hắn trở thành đệ tử nội môn, lại sử dụng quyền lực của mình thu ta làm nô bộc, làm chó săn dẫn theo bên người.
Nghe được cách gọi "chó săn" này, Viên Minh không khỏi buồn cười.
- Ta vừa nghe ngươi nói đi làm nhiệm vụ trở về, lẽ ra... bên Hành Chấp Đường kia, nô bộc đáng lẽ không thể nhận nhiệm vụ chứ?
Viên Minh nghi ngờ hỏi.
Nghe được vấn đề này, Ô Lỗ rõ ràng khựng lại một chút.
Hắn nhìn quanh một vòng, phát hiện không có người nào khác, lúc này mới ghé sát tai Viên Minh.
Viên Minh cảm thấy kỳ lạ trước hành động đột nhiên này của hắn, nhưng không hề né tránh, ngược lại đưa tai lại gần.
- Đây không phải là nhiệm vụ của Hành Chấp Đường, là nhiệm vụ của Thú Nô Đường.
Hắn lại nghe Ô Lỗ nói khẽ.
Nhiệm vụ của Thú Nô Đường?
Viên Minh lập tức nghi ngờ, nhưng đã kịp hiểu ra.
- Ngươi nói là nhiệm vụ bắt dã nhân?
Viên Minh hỏi.
- Ngươi biết à?
Ô Lỗ kinh ngạc nói.
- Ha ha, Ô Lỗ huynh quên chúng ta trở thành Phi Mao thú nô thế nào rồi à?
Viên Minh cười nói.
Ô Lỗ vỗ gáy mấy lần, chợt nói:
- Ta thiếu chút nữa đã quên mất. Chúng ta còn không phải bị bắt tới cùng dã nhân sao? Lại nói tiếp, trong những người cùng đi, dường như chỉ có hai chúng ta còn sống.
Nghe được lời ấy, Viên Minh mơ hồ cảm thấy có gì đó không được tự nhiên, nhưng nhất thời không nghĩ ra.
- Không, còn có người có hai linh căn kia, ta nhớ không nhầm hình như tên cái gì Y Quả?
Viên Minh nói.
- Đùng, còn có hắn nữa... Tuy nhiên, cảnh ngộ của hắn và chúng ta khác nhau, sợ rằng bây giờ đã là đệ tử nội môn.
Ô Lỗ hơi thổn thức nói.
- Tại sao ngươi lại nhận nhiệm vụ của Thú Nô Đường?
Viên Minh hỏi.
Hắn chưa quên, lúc trước con mèo bạc bảo hắn tìm hiểu nguyên nhân Bích La Động bắt dã nhân.
- Khôn Đồ giao phó, nói sẽ nghĩ cách khiến cho ta có thể chuyển thành đệ tử ký danh.
Ô Lỗ nói.
- Hắn còn thật sự coi trọng ngươi đấy.
Viên Minh nói.
- Nuôi một con chó dùng tốt mà thôi.
Ô Lỗ cười tự giễu, nói.
- Năm đó, lúc bị bắt ta đã tò mò, ngươi nói xem, tại sao bọn họ lại muốn bắt những dã nhân đó?
Viên Minh hỏi dò.
Ô Lỗ liếc nhìn Viên Minh, hình như hơi do dự, hỏi ngược lại:
- Chẳng lẽ không phải vì lựa chọn thú nô sao?